Oan oan tương báo
Lôi Lạc lấy ra miếng bông thấm, vết máu đã khô bị rượu cồn kích thích được lau sạch sẽ.
Dạ Thần trên mặt vẫn còn chảy máu, chỗ này vết thương rất sâu, ở chỗ gò má của hắn, phần da lân cận đều sưng đỏ theo.
Tổn thương như vậy tốt nhất là phải đến bệnh viện kịp thời nhưng bọn chúng đều hiểu, ở thành phố Bạch Sa bây giờ đã toàn thành giới nghiêm, chỉ sợ Dạ Thần ngay cả thoát thân cũng rất khó khăn.
Lôi Lạc băng bó vết thương cho Dạ Thần xong, thân thể cao lớn của người đàn ông đứng lên, bước đến cửa thoát hiểm của kho hàng: "Di thể của mẹ ta ở đâu?"
"Vẫn còn ở biệt thự, bên ta mới lẻn vào quan sát, người chúng ta an bài ở đó đều đã chết. Bây giờ canh chừng phu nhân chính là quản gia và bảo mẫu. Tích Phong Uyển bị bố trí vài điểm đánh lén, nếu muốn đoạt lại di thể của phu nhân e rằng rất khó."
Dạ Thần từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá, ngón tay run rẩy cầm lấy một điếu, một hồi lâu vẫn không đốt được điếu thuốc.
Lôi Lạc thấy thế, tiến lên tiếp nhận lấy bật lửa trong tay hắn.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối giống như loài rắn độc lè ra chiếc lưỡi dài của nó, Dạ Thần hút sâu một hơi, ánh sáng kéo dài ra: "Bất luận là thế nào, ta cũng muốn đưa mẹ về căn cứ."
"Nhưng mà. . . . . . ." Nửa câu sau chưa nói Lôi Lạc liền nuốt trở về, hắn biết rõ tính tình của Dạ Thần, bất luận là kẻ nào khuyên can hắn cũng không nghe lọt.
"Ngươi mau chóng liên lạc với những người mai phục tại Bạch Sa này." Dạ Thần nheo lại mắt phượng, dưới khóe mắt bị thương vì động tác này mà bỗng nhiên đau nhức kịch liệt. Hắn cầm điếu thuốc nâng lên, ngón trỏ đặt nhẹ lên khối băng gạc màu trắng: "Ta cần bọn họ làm thay ta một chuyện."
"Vâng." Lôi Lạc gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi đã điều động một nhóm sát thủ giỏi nhất của căn cứ, khuya hôm nay bọn họ đã có thể xuất hiện ở Bạch Sa này."
"Còn nữa, lộ trình rời khỏi Bạch Sa không thể có sai sót." Điếu thuốc lá trên ngón tay Dạ Thần bị thiêu đốt vô cùng nhanh, da thịt của hắn mơ hồ có thể cảm giác được khói thuốc nóng hổi: "Thời điểm rời khỏi, ngoài trừ mẹ, ta còn muốn mang theo một người."
Khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng của Lôi Lạc từ trước đến nay không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Dạ Thần, như vậy quá mạo hiểm."
Người đàn ông đi bộ đến trước cửa kho hàng, hắn đưa mắt nhìn lại, kéo ra tấm màn che lớn giữa không gian mênh mông bát ngát, lờ mờ có thể nhìn thấy vài chiếc xe cách đó không xa. Dạ Thần nhấp lấy hơi thuốc cuối cùng, hắn động tác tự nhiên muốn bóp tắt tàn thuốc, lại phát hiện mình bây giờ chỉ là đang trên đường chạy trốn, không thể so với sự thoải mái như ở nhà.
Ngón trỏ gảy nhẹ, tàn thuốc rơi thành một đường cong, rớt xuống bên chân người đàn ông.
Hắn nâng đùi phải lên, hung hăng dập tắt đầu lọc: "Ta nếu có thể mang người này rời đi thành công thì người thắng chính là ta. Bất luận sống chết thế nào, ta cũng cùng hắn đánh cược ván này, xem mạng của ai lớn hơn! "
Lôi Lạc đi theo hắn đến cửa: "Dạ Thần, chuyện phu nhân, tôi nghĩ. . . . . . ."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Tôi tin tưởng, không thể nào là Alice mật báo." Lôi Lạc cắn chặt răng, dứt khoát nói ra.
Thân ảnh thon dài của Dạ Thần tựa lên cánh cửa chính bằng sắt: "Ta đoán cô ta cũng không có lá gan này."
Ngược lại Dạ Thần còn hy vọng chính là Alice, nhưng hết lần này tới lần khác đều không phải. Hắn không nên tin vào Mạch Sanh Tiêu, lúc cô chụp hình ở bên trong vườn, hắn nên nghĩ tới kết cục ngày hôm nay nhưng hắn lại chủ quan, hắn duy nhất đối với cô mới có tin nhiệm lại khiến mình trở thành thịt cá trên dao thớt của Duật Tôn, khiến cho người mẹ vô tội bỏ mạng!
Dạ Thần nhắm chặt mắt lại: "Ta để cho Alice lén đến Bạch Sa, cô ta trừ việc suốt ngày uống rượu mua vui thì còn có thể làm gì? Người như vậy mang về căn cứ cũng là phế vật! "
Lôi Lạc vội vàng cầu xin: "Năng lực của Alice chúng ta quá rõ ràng, dù là không nhúng tay vào chuyện của Duật Tôn nhưng cô ấy còn có thể vì ngài mà làm chuyện khác, Dạ Thần, tôi cầu xin ngài."
Dạ Thần xoay người, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Lạc. Hắn hiện tại cần Lôi Lạc, mà phương pháp giữ chân tốt nhất chính là Alice: "Ngươi nghĩ cách tìm cô ta trở lại."
"Vâng."
Lôi Lạc nhìn thấy sắc mặt của Dạ Thần, lo lắng trong lòng tự nhiên tản đi. Hắn khó có thể tưởng tượng được Dạ Thần một khi cắt thuốc của Alice, thì cuộc sống sau này của cô ấy sẽ như thế nào?
*************
Nửa đêm, 12 giờ.
Tích Phong Uyển khác biệt với những biệt thự khác, phong cách kiến trúc châu Âu bao phủ bóng đêm, nhìn từ đằng xa như một toà thành cổ xưa, thần bí mà âm trầm. Mỗi khi đến gần một bước, cảm giác đố làm người ta không rét mà run, sợ hãi liền sâu hơn một tấc.
Hai gã đàn ông canh giữ ở cửa biệt thự, bên trong hoa viên chia thành mười mấy người, phòng khách cùng lầu hai toàn bộ mở đèn ra, những ngọn đèn ấm áp khó có thể xua đi cái âm hàn đến thấu xương kia.
Một chiếc xe bus chạy một vòng quanh Tích Phong Uyển, cuối cùng ngừng tại phía sau của ngôi biệt thự
Một bàn tay vén rèm lên, Lôi Lạc trước đó đã do thám tình hình nên biết rõ ở đâu mới có thể chứng kiến được cảnh tượng gần nhất.
Cửa sổ vẫn mở ra như cũ, người phụ nữ trên xe lăn đối diện với xe bus. Dạ Thần cầm lấy kính viễn vọng, tận mắt chứng kiến vết thương trên trán và ngực của mẹ, vết máu nhuộm hơn phân nửa chiếc váy bằng lụa tơ tằm của bà. Bởi vì thời gian đã lâu nên vết máu đã thẫm lại một màu đỏ sậm đầy quỷ dị, chiếc váy trên người cũng bị khô lại cứng ngắc.
Quản gia cùng bảo mẫu hai tay bắt chéo sau lưng bị cột ngồi vào ghế, một trái một phải ngồi ở bên cạnh người phụ nữ.
Hai người bị hù dọa hồn bay phách tán, bảo mẫu bị ngất đi vài lần. Quản gia mặt nghiêng ở một bên, nôn mửa kịch liệt làm khuôn mặt biến sắc tái nhợt, gan mật thiếu chút nữa cũng nôn ra.
Dạ Thần tay trái nắm chặt thành quyền, quai hàm nghiến răng: "Bọn chúng rõ ràng hạ nhục mẹ ta như vậy! "
Bây giờ là mùa nóng nhất trong năm nhưng Dạ Thần cầm lấy kính viễn vọng trong tay không ngăn được run rẩy. Lôi Lạc ngồi ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng đốt lên lửa giận.
"Dạ Thần, tôi dẫn người đi đoạt lại phu nhân! "
Người đàn ông mím môi, không nói một lời.
Đôi mắt mẹ hắn nhắm chặt, bà ấy cho dù là người thực vật nhưng ít nhất còn có thể nghe thấy hắn nói chuyện, còn có thể mở to hai mắt.
Di thể một ngày không đoạt lại, chẳng lẽ Duật Tôn định đem bà ấy phơi nắng một ngày sao?
Dạ Thần nơi cổ họng nghẹn ngào, để ống nhòm xuống.
Đôi mắt màu nâu hoàn toàn không thấy bất thường, Lôi Lạc trông thấy người đàn ông xoay mặt ngó ra ngoài cửa sổ. Một dòng nước mắt chảy qua gò má, chảy xuống đến vết thương trên mặt.
Hai gã đàn ông đi đến trước xe bus, Dạ Thần kéo rèm lại.
"Này, làm cái gì vậy?"
Tài xế giả vờ như đang xem báo, hắn ngẩng đầu lên: "Tôi ở cơ quan xe du lịch, 12 giờ rưỡi đi đến xí nghiệp của ông chủ, ở cửa không phải có dán áp phích thông báo tổ chức đoàn thể xuất cảnh sao?"
Hai người nhìn nhau một cái: "Ăn no rửng mỡ à, đi chơi còn chọn ban đêm?"
"Hi! Bây giờ lên máy bay ngủ một giấc, mở mắt ra thì đã đến nước ngoài, sảng khoái hơn! "
"Được rồi, đón người nhanh lên đi! "
"Được! "
Tay phải Lôi Lạc mò đến thắt lưng, Dạ Thần thấy thế, bàn tay nhanh chóng chặn lại động tác của hắn: "Ngươi làm gì vậy?"
"Tôi đi đoạt lại di thể của phu nhân! "
"Muốn chịu chết một cách vô ích sao?"
"Dạ Thần, nếu kéo dài ngày thì phu nhân. . . . . . ."
Dạ Thần thu tay lại, mắt sáng như đuốc. Ướt ý trong mắt sau khi ngưng tụ lộ ra một tia mông lung tàn nhẫn: "Đám người toàn bộ đến đông đủ, ta tự nhiên sẽ có biện pháp." Hắn so với bất luận kẻ nào cũng muốn lao xuống xe trước nhất: "Ta dám chắc, ngươi nếu như bây giờ mà bước xuống còn chưa kịp xuất chiêu thì đã bị vài chục tên canh giữ bắn trúng."
Hai gã đàn ông nhìn quanh xe bus, thấy bên trong hình như không có người, lúc này mới rời đi.
Đối diện, hơn mười người của công ty lôi kéo hành lý đi tới.
Tài xế khởi động xe, Dạ Thần vén rèm lên, nửa cánh tay mở rộng khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của mẹ hắn.
Nhân viên từng người lên xe, để tránh rước lấy hoài nghi, tài xế đành phải dựa theo thời gian mà lái đi. Dạ Thần nắm lấy rèm cửa, ở trong mắt, thân ảnh mẹ hắn càng lúc càng xa. Hắn nghiêng đầu đi, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh chợt lóe sáng, Tích Phong Uyển còn chưa kiến tạo lại cũng biến mất ở trong mắt.
Dạ Thần đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt lóe ra hận ý nồng nặc.
Xe ở giữa đường ngừng lại, Dạ Thần cùng Lôi Lạc xuống xe.
"Ba ngày sau, chiếc xe này còn lái vào đấy, đến lúc đó mới là thời cơ chúng ta ra tay tốt nhất."
Lôi Lạc nghe vậy, giọng nói hơi do dự: "Đúng là như vậy nhưng ba ngày sau thì. . . . . ."
Đôi mắt Dạ Thần thoáng hiện lên một tia trầm thống nhưng rất nhanh che giấu: "Vậy còn hơn là tất cả đều chết."
***************
Phía đông dâng lên đám mây sắc trắng từ từ trôi đi, cũng không lâu lắm, ánh sáng mặt trời lộ ra một nửa vầng dương. Hừng đông đến rất nhanh, Mạch Sanh Tiêu rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, cô thay lấy bộ quần áo ở nhà, động tác dịu dàng kéo màn cửa sổ ra.
Đôi mắt Duật Tôn vẫn nhắm nghiền, thủy chung duy trì tư thế nằm nghiêng. Hắn từ trước đến nay dễ tỉnh nhưng từ hôm qua đến sáng nay ngủ được rất say. Ngay cả Mạch Sanh Tiêu rời giường cũng không cảm thấy được. Sanh Tiêu mở cửa đi ra sân thượng, tin tức hình như đồng loại phát hình hôm qua đấu súng. Tại hiện trường truyền đến, cô không có nhìn thấy Ân Lưu Khâm.
Ngự Cảnh Viên trong hay ngoài đều là phòng tuyến, Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn không đi ra được, người ở phía ngoài cũng đừng mơ tưởng bước vào.
Dì Hà đi mua thức ăn cũng do xe riêng đưa đón, Duật Tôn đem tất cả những chi tiết có thể nghĩ đến phong tỏa, cả tòa hoa viên biệt thự bị giới nghiêm, ngay cả xung quanh biệt thự đều bị không chế, nghiêm túc đề phòng.
Mạch Sanh Tiêu không biết những ngày này sẽ kéo dài đến bao giờ, theo như Duật Tôn tính toán thì Ân Lưu Khâm một ngày chưa chết, cô và Bôn Bôn cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.
Sanh Tiêu đi xuống lầu dưới, Bôn Bôn vẫn ở ngủ ở trong phòng của Trần tỷ, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi lên.
"Sanh Tiêu, sao không ngủ thêm một chút đi?" Dì Hà đưa cho cô một ly nước mật ong.
"Con không ngủ được, điểm tâm làm xong chưa? Con đến giúp dì."
"Khôn
g cần." Dì Hà cười lắc đầu: "Các món ăn đều xào xong rồi, cháo gạo kê đang nấu trong nồi đây."
Mạch Sanh Tiêu trong phòng khách xem ti vi, không thấy có tin gì liên quan đến Ân Lưu Khâm, khoảng nửa tiếng sau thì Trần tỷ ôm Bôn Bôn xuống lầu: "Tiểu tử hôm nay thức dậy đặc biệt sớm."
Mạch Sanh Tiêu vươn tay, Bôn Bôn vùi ở trong ngực Trần tỷ nhìn cô một cái chứ không nhào đến.
Sanh Tiêu trong lòng lại đau xót, bệnh tự kỷ của Bôn Bôn đến nay không có khởi sắc, sẽ không gọi ba mẹ, cũng sẽ không chủ động thân mật cùng bọn họ. Mạch Sanh Tiêu ôm chầm lấy Bôn Bôn: "Đã uống sữa chưa?"
"Chưa có uống, tôi đã pha một bình sữa cầm xuống."
Gần đến giờ ăn cơm trưa Duật Tôn mới rời khỏi giường.
"Sanh Tiêu, đợi chút nữa anh dẫn em đi đến nơi này."
"Đi đâu?"
Duật Tôn ôm lấy Bôn Bôn đưa cho Trần tỷ, hắn kéo tay Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một bộ váy ren màu đen đưa cho Sanh Tiêu. Y phục chưa có xé nhãn, Mạch Sanh Tiêu rất ít khi mặc y phục màu đen, cô nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ở bên cạnh, một câu cũng không nói, đi thẳng vào phòng tắm để thay đồ.
Ăn xong cơm trưa, Duật Tôn lái xe đưa Mạch Sanh Tiêu rời khỏi Ngự Cảnh Viên.
Trước sau đều có hộ vệ như hình với bóng, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, cửa sổ xe đóng chặt càng có cảm giác buồn bực, bức bách khó chịu.
Xe rẽ vào một lối nhỏ, đi vào một khu nhỏ kế núi gần sông trong biệt thự.
Trông coi là một ông lão, ông lão đóng cửa chính lại đi tới, Mạch Sanh Tiêu xuống xe.
"Thiếu gia, thiiếu phu nhân."
"Sanh Tiêu, đây là bác Ngô."
"Bác Ngô, xin chào."
"Thiếu gia, các người đi đi, những thứ cần tôi đã dựa theo sự phân phó mà chuẩn bị xong."
Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu xuyên qua một con đường lớn, hai bên trồng vài chục mẫu cây ngô đồng, cành lá tươi tốt, ánh nắng mặt trời bị ngăn cản bên ngoài, chỉ có nhè nhẹ từng sợi hào quang loang lổ trên mặt đất.
"Bác Ngô từng là quản gia trong nhà anh, ông ấy làm việc được vài năm khi anh còn nhỏ. Trước khi cha mẹ bị sát hại thì đúng lúc ông ấy từ chức. Về sau biết rõ trong nhà gặp chuyện không may, lúc anh tìm được ông ấy, ông ấy liền nhận lời giúp anh chăm sóc khu vườn này."
"Vậy, đây là nhà khi còn nhỏ anh đã ở sao?"
"Không phải." Duật Tôn ánh mắt hiu quạnh, tầm mắt nâng lên nhìn về xa xăm: "Tài sản trong nhà sau khi cha mẹ mất tích, toàn bộ bị bán đấu giá. Chỗ này là sau khi đến Bạch Sa anh đã nhìn trúng, anh cảm thấy được bọn họ sẽ thích nơi này."
Đằng sau biệt thự là một cái hồ rộng, chung quanh không như Mạch Sanh Tiêu tưởng tượng là trồng nhiều loại hoa cỏ mà ngược lại, là một hàng liễu cao to rũ xuống, những cành liễu đong đưa nhẹ nhàng.
Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn, ở bên hồ, cô thấy một ngôi mộ.
Trên bia mộ có khắc tên Sơ Hạ Nhan cùng chồng, bên cạnh có khắc bốn chữ nhỏ, trừ những thứ đó ra, ngày mất và ảnh chụp cũng không có.
Bác Ngô mỗi ngày đều đổi lấy trái cây tươi cùng hoa bách hợp. Duật Tôn ngồi xổm xuống, bàn tay vuốt nhẹ nhàng lên bia mộ: "Đây là mộ chôn quần áo và di vật của ba mẹ."
Mạch Sanh Tiêu chóp mũi chua xót khó ngừng, bàn tay cô vỗ nhẹ vào bờ vai của Duật Tôn: "Chỗ này thật tốt, rất yên bình, tôi tin tưởng là hai người sẽ thích."
"Chờ Bôn Bôn gọi ông bà, anh ôm con đi đến, được không?"
Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Đương nhiên là được."
Sanh Tiêu tiếng nói nghẹn ngào đi xuống, thiếu chút nữa thì khóc lên.
Duật Tôn cũng không nhắc lại chuyện báo thù, hắn tin tưởng cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng có thể trông thấy. Hôm nay hắn liền cho bọn họ nhìn Sanh Tiêu một chút, cũng làm cho Mạch Sanh Tiêu biết rằng có một nơi như thế này.
Sanh Tiêu trước khi rời đi đã thắp cho bọn họ một nén nhang.
************
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Cũng là nửa đêm, một chiếc xe bus lặng lẽ lái vào trong khu biệt thự.
Ở cửa cũng không trông thấy có bóng người, Lôi lạc đẩy cửa sổ xe ra: "Dạ Thần, có gì đó không thích hợp."
Các điểm phân trạm canh giữ đều không phát hiện mục tiêu nào. Cánh cửa sổ kia của biệt thự cũng bị đóng chặt, ngoại trừ một chiếc đèn bên trong hoa viên, cả tòa biệt thự đều đắm chìm trong bóng đêm.
"Bên trong không có người." Dạ Thần thu hồi vũ khí, cho dù có, ở một chỗ tối tăm như vậy, hai bên tập kích cũng khó có khả năng nắm chắc phần thắng.
Lôi Lạc đi theo hắn xuống xe: "Hay là tôi đi vào thăm dò thực hư một chút."
Dạ Thần vượt lên phía trước một bước tiến vào trong vườn, Lôi Lạc thấy thế gấp rút cho người tăng cường đề phòng.
Dạ Thần bình tĩnh băng qua đường nhỏ, hắn đi vào cửa lớn, hai gã đàn ông đẩy cửa đang khép hờ ra. Dạ Thần lách người mà vào, hắn đối với nơi này quen thuộc, tay phải vừa nhấc, đèn trong phòng khách đồng loạt được thắp sáng.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa sổ, trên mặt ghế quản gia vào bảo mẫu vẫn bị trói như cũ.
Lôi Lạc đi theo hắn hướng về phía trước, chiếc xe lăn kia lại không thấy bóng dáng đâu.
"Mẹ ta đang ở đâu?"
Quản gia ngẩng đầu lên: "Bị. . . . . . . bị mang đi, bọn họ nói ngài ngày mai đi đến bến tàu Lô Hải, nếu không. . . . . Bọn họ sẽ đem thi thể phu nhân ném xuống nước cho cá ăn."
Dạ Thần cầm lấy súng, họng súng chĩa vào giữa trán của quản gia: "Ai bảo các ngươi mở cửa sổ?"
"Tôi. . . . . . . . Tôi thật sự không biết, tôi muốn để cho phu nhân phơi nắng mặt trời. . . . . huhuhu."
"Ân thiếu, tha mạng cho chúng tôi đi. . . . . ."
Dạ Thần ngạo nghễ nhìn qua, trong mắt lộ ra ánh sáng càng thêm âm hàn tàn ác: "Các ngươi là hắn an bài làm việc ở đây phải không?"
"Không phải! " Quản gia vội vàng lắc đầu: "Ân thiếu, tôi sai rồi, tôi không nên tự ý mở cửa sổ. . . . ."
"Vậy ngươi càng đáng chết hơn! " Mắt Dạ Thần lộ hung quang, xoay người rời đi: "Giải quyết cho xong đi."
"Vâng! " Một thuộc hạ sau lưng lên tiếng.
Vũ khí giảm thanh phát ra âm thanh ngột ngạt mà an phận. Dạ Thần đứng ở trước hồ bơi, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào chiếc bàn có ô che nắng.
Hắn như có điều suy nghĩ mà vươn tay ra. . . . . . .
"Dạ Thần, chỗ này không thể ở lâu." Lôi Lạc đứng ở phía sau.
Người đàn ông thu tay lại: "Đi! "
Ngồi vào trong xe, Lôi Lạc thấp giọng phân phó: "Lái xe."
"Dạ Thần, bọn chúng vì cái gì không ở đây mai phục đến cùng mà lại muốn lựa chọn bến tàu Lô Hải?"
Người đàn ông đặt nhẹ ngón tay ở huyệt thái dương: "Thời gian ngắn như vậy chúng ta nếu muốn làm các bước chuẩn bị cũng không thể nào, bến tàu Lô Hải nhất định sát khí nặng nề, nếu như lựa chọn thì chúng ta còn có một nửa cơ hội. . . . . ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Chìm trong cuộc yêu
RomanceTác giả Thánh Yêu là một trong những tác giả viết truyện ngôn tình sắc hay nhất mà mình biết. Ngoài truyện Ám Dục thì "Chìm Trong Cuộc Yêu" cũng là một truyện đáng để đọc nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình này. *** Văn án: Lần đầu tiên của người c...