Sáng hôm sau, anh thức dậy, chẳng thấy bảo bối đâu. VSCN rồi ra ngoài thấy mọi người anh liền hỏi Sabo:Law: Mũ Rơm-ya từ tối qua tới giờ đâu rồi Sabo-ya?
Sabo: Ak em ấy từ tối qua đêm muộn đã sang nhà bạn em ấy chơi rồi, còn bảo sáng nay sẽ đi học luôn, không cần đợi em ấy về.
Ace: Không biết có chuyện gì mà giờ đó còn sang nhà bạn. - Vừa nói Ace vừa liếc anh.
Sabo: Thôi đi Ace! Cùng đi học nào Law.
Law: Uk..um.
Trong lòng thực chất trái tim anh đang nhảy nhịp. Tối qua thì cậu nói ghét anh, sau đó bỏ nhà đi đêm qua nhà bạn, rốt cuộc đã có chuyện gì nhỉ. Mấy ngày nay mải đi chơi với Kia, anh cũng nhớ cậu lắm chứ, nhưng vì thằng bạn thân duy nhất nên anh cũng phải đành lòng mà xa cậu 1 ngày rưỡi, Kid quay trở lại Biển Bắc rồi, bây giờ anh sẽ lại ở bên cậu . Mải nghĩ mà anh đã đến trường từ lúc nào còn không biết, thôi lên trường rồi gặp lại cậu sau vậy. Mấy ngày không được nhìn ngắm kĩ gương mặt cậu, anh nhớ nụ cười của cậu lắm.
Reng...reng, giờ ra chơi đã đến, thầm nghĩ cậu sắp tới đây rồi. Anh đến gần cửa lớp chờ đợi, 5 phút...10 phút...15 phút...20 phút...Sắp hết giờ ra chơi rồi, sao lâu quá... Cuối cùng thì cậu cũng đã tới rồi, nhưng đi ngang qua luôn, không thèm liếc nhìn anh 1 cái, cậu đi qua lớp anh chào hỏi Ace và Sabo rồi về lớp. Trong lòng anh nhảy nặng nề hơn, đầu anh bây giờ toàn những dấm chấm hỏi không lời thắc mắc.
Sau khi buổi học kết thúc, anh cùng Ace và Sabo đứng ở cổng trường đón cậu. 1 lát sau cậu cùng băng MR xuất hiện, mặt cậu nở nụ cười tươi nhìn Ace và Sabo, nhưng anh cảm nhận rõ ràng nụ cười này không chút tỏa nắng. Suốt dọc đường về, cậu không thèm liếc mặt nhìn anh. Cứ thế cho đến về nhà, cảm xúc cậu vẫn không thay đổi. Tim anh bây giờ còn hậm hực hơn.
Tối hôm đó trời trở lạnh, bằng nhiều lí do quái nào đó mà cả nhà không còn ai ở nhà trừ anh và cậu (lí do thì mọi người tự tưởng tượng nhé). Tối hôm đó, suốt buổi ăn, cậu không hề nhìn anh, cũng không mở lời, ăn xong cậu im lặng rửa phần ăn của mình rồi lượn lên phòng không nói 1 tiếng. Anh thấy thế cũng chẳng dám nói gì, suốt bữa ăn quá sức căng thẳng đối với cậu, cứ im lặng, mặt hằm xuống, cứ như vậy mà ăn. Lạ lắm rồi, hôm nay cậu chỉ ăn 2 chén cơm là xong, bình thường phải 8 chén lận, vừa nghĩ vừa rửa chén, Law không thể chịu được nữa phải hỏi cho ra nhẽ mới được, tim anh sắp nổ tung vì cậu rồi.
Bước lên phòng của 2 người, thấy cậu đang ngồi trên bàn học không biết là đang học bài hay đang làm gì, anh bước đến bên cậu nhẹ nhàng hỏi:
Law: Đang học ak mèo con của tôi, có cần tôi làm gia sư nữa không?
Luffy: ĐÃ BẢO ĐỪNG GỌI TÔI BẰNG MẤY CÁI TÊN ĐÓ NỮA CƠ MÀ! - cậu tức giận quát anh.
Law: Mấy ngày nay em sao vậy, Luffy-ya?
Luffy: Chuyện gì kệ tôi, không liên quan đến anh.
Nói xong Luffy đứng phắt dậy, đến tủ quần áo lấy đồ rồi đang định nhảy vào phòng tắm thì có bàn tay ai níu cậu lại, không cho cậu vào nhà tắm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LawLu] Tình Yêu Tuổi Thanh Xuân
RomantizmCâu chuyện về thời thanh xuân của Law và Lufy trong thế giới One Piece do mình tại ra!