CHƯƠNG 4 : LY KHAI

117 17 1
                                    





3 năm sau.

      Thoáng một cái, xuân đi hạ lại thu tới đông sang. Cứ thế mùa này nối tiếp mùa kia năm này lại nối tiếp năm sau, Tử Kỳ thành thành thật thật ngốc trong phủ Tào Tháo cùng hắn bồi văn chương binh lược chuẩn bị cho khoa cử mùa sắp đến. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thời cơ nàng ly khai y cũng muốn chín muồi. Tuy nhiên, khó là ở chổ nàng dù không biết đã đề cập ý tứ kia đến n+1 lần thế nhưng hắn vẫn là nhắm mắt làm ngơ mà cứ thế lơ đi .
Hảo muốn sinh khí a~.

Theo như nguyên tác, lúc bấy giờ hẳn là 3 anh em họ Trương nơi đất Cự Lộc, sau khi có được sách yêu thuật chế ra nước phép giúp dân chúng qua khỏi nạn ôn dịch đồng thời cũng lấy được lòng dân không ít, tính tới thời điểm hiện tại không quá 1 năm liền sai người may cờ vàng hẹn ngày khởi sự.

Lại nói, theo tính toán của nàng có vẻ như hiện tại thời gian đã sớm hơn nguyên tác đã định, trước tình thế nguy cấp này nhất định không thể cứ mãi ngốc ngốc nơi đất Tiêu quận này được!

   "A Man a~.... Ngươi nói xem, thiên hạ rộng lớn bao nhiêu a~. Ta thật muốn đi xem một chút cũng thoã mãn nha!. Tử Kỳ nằm dài trên ghế biếng nhác gọi kẻ đang chăm chú vào binh thư trên án, A Man là tiểu tự của Tào Tháo vì làm thư đồng đứng bên cạnh với y lâu ngày lễ nghĩa chủ tớ đều được nàng quăng một phát ra sau đầu là cả vài ngàn dặm, mỗi lúc không có người khác liền thuận miệng gọi y như thế, bản thân hắn cũng là không để ý tiểu tiết này.

  Bút lông trên tay khẽ ngưng lại lơ lững giữa không trung, đầu bút vẫn còn thấm nước mực nặng trĩu khi nàng vừa dứt câu giọt mực đen tuyền liền như thế nhỏ xuống trên trang giấy tuyên thành. Tâm trạng viết chữ cũng không còn Tào Tháo đặt bút xuống khẽ thở dài. Không phải là hắn không biết nàng muốn ly khai, cũng không phải hắn muốn không nghe không thấy ,lơ đẹp nàng suốt đoạn thời gian đó, mà là vì hắn không muốn! Hắn càng suy nghĩ trăm phương ngàn kế lại chỉ dẫn đến một kết cục vẫn là không thể giữ người!

  Từ khi nàng tỉnh dậy từ ba năm trước, hắn rõ ràng nhận ra nàng đã không còn là cái tiểu thư đồng ngơ ngơ ngác ngác trước đó, nàng như một người khác xuất hiện cùng khuôn mặt quen thuộc, nhưng đối với y , y là thích nàng như vậy!. Đôi lúc nàng như kẻ trưởng thành như một lão nhân trăm tuổi nhìn xa trông rộng tựa hồ thấu triệt tương lai. Vì lẽ đó, hắn càng không muốn để nàng ly khai hắn một bước. Tuy vậy, dù hắn có bỏ ra bao nhiêu tâm tư cũng không đủ để giữ lại cái thân ảnh mỏng manh ấy. Hắn hiểu hắn không thể giữ nàng cạnh hắn suốt đời được, có giữ cũng là giữ thân nàng lại, còn tâm nàng có lẽ đã theo tâm nguyện của nàng mà chu du khắp thiên hạ này rồi đi.

   "Được"

    "Ế!!!. Ta có nghe lầm không a~. Ngươi thật sự để ta đi sao.". Tử kỳ vừa nghe được một đạo thanh âm của hắn tựa như nghe thấy sét đánh ngang quần, lập tức từ trên kỷ ngồi bật dậy, đứng cạnh hắn đính chính lại thông tin.

  "Ta chỉ nói một lần,ngươi nghe hay không tùy ngươi" Tào Tháo thanh âm cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong tâm là một trận quặn thắt đến khó chịu, có ai mà dễ dàng buông tay cho món đồ vật mình sủng ái luôn muốn nâng trong lòng bàn tay lại cho nó đi xa mình đâu!! Đến tận sau này đối với y khi gặp được Quan công mới chân chính phân biệt đươc cảm xúc lúc bấy giờ gọi là gì!. Còn hiện tại vì vẫn đinh ninh rằng bản thân ái thượng "hắn" nên dù thấy Tử Kỳ cao hứng nhưng y nửa điểm cũng là ngậm đắng miệng cười lòng không cười.

[BH] [ĐM] [XK] XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ