Nói đến quãng thời gian cấp 3 của Myung Joo, chắc là một khoảng thời gian không mấy vui vẻ.
Tae Hyung đi để lại trong cô một khoảng hụt hẫng rất lớn, người bạn thân thiết nhất bên cạnh rời xa như vậy, khiến Myung Joo cô đơn vô cùng.
Dù rất cố gắng như cô chẳng thể nào tập trung hoàn toàn vào việc học, khiến cho kết quả cũng dần dần đi xuống. Rồi thi cấp 3 không như ý. Nhưng bố mẹ cả hai bên đều hiểu, chuyện Tae Hyung đột ngột rời đi, đã để lại đả kích không nhỏ.
May mắn thay, ngôi trường cô học vô cùng tốt, bạn bè thân thiện, thầy cô hoà nhã, chỉ là, tất cả những điều đó không lấp được khoảng trống của Tae Hyung..
Myung Joo cố gắng hoà nhập với môi trường mới, trở nên bận rộn với tất cả lịch trình xung quanh, dần dần mỉm cười với bạn học.
Lee Song Ho là đàn anh lớp trên, học hành lất phất nhưng đào hoa, thường là đối tượng bàn tán của các cô thiếu nữ. Phải biết rằng dù đào hoa nhưng mắt của anh ta là ở trên trời, đảm bảo không nhìn tới cô gái nào tầm thường.
Tất cả cô gái từng được anh ta ngỏ lời, nếu không phải nổi tiếng ở trường học, cũng phải là người mẫu ảnh. Với khiếu thẩm mỹ cao ngất trời này, anh ta nếu không cặp kè nửa tháng với cô gái xinh đẹp đáng yêu nào, cũng là đùa chơi với mấy cô bạn xinh xắn đâu đó.
Ai ngờ, một ngày anh ta lại mò xuống khối dưới chứ!--------------
Myung Joo đang đi đến lớp học, bên tai cô vẫn rì rầm tiếng nhạc, thì âm thanh ở đâu đó vọng lại. Một âm thanh thật khó nói.
Cô dừng tiếng nhạc, bước lại gần một góc khuất hành lang. Nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa con trai bộ dáng luộm thuộm bẩn thỉu đang vây quanh một cô gái nhỏ nằm co quắp bụi bặm dưới đất.
Cô gái nhỏ không ngừng che chắn thân mình bằng tay, khi mảnh áo đồng phục trắng tả tơi không thể làm được điều đó nữa. Myung Joo nhìn bóng dáng thằng cao to nhất chỗ đó đang cười cợt tiến lại gần người cô gái, mấy đứa bên cạnh thi nhau hò hét.
"Đệt!" - Myung Joo nghiến răng ra một tiếng.
Tên cầm đầu nghe tiếng bước chân bình bịch trên hành lang vang lại, căn bản không kịp suy nghĩ để ý gì, chỉ cố gắng chạy thật nhanh. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giở trò đồi bại với bạn cùng lớp, tất nhiên không thể để bị bắt được rồi. Tên cầm đầu thoáng chạy làm mấy tên đàn em ngơ ngác rồi phải đuổi theo.
Myung Joo không kịp bắt lại, cô chỉ kịp nhìn mặt tên cầm đầu. Cô gái nhỏ nhận ra việc bỏ chạy đó, run run ngồi dậy, Myung Joo lấy trong túi ra một chiếc áo khoác, bao lấy người cô bé. Ai ngờ lại thấy huy hiệu trường cô học ở bên ngực áo, sững sờ nhìn vóc dáng nhỏ bé trước mắt.
Aigoo, nước mắt nước mũi đều bị bụi đất làm tèm nhèm chẳng ra bộ dáng gì, nhưng cô bé có vẻ trắng trẻo xinh đẹp. Myung Joo nghĩ ngợi rồi dẫn cô gái vào phòng y tế.
Cô gái ban đầu kiên quyết không đồng ý, nhưng người run lên không ngừng, chân còn nhũn ra không đứng vững, ngại ngùng không dám nhờ "ân nhân" cứu mình đưa về nhà. Myung Joo đỡ cô gái vào phòng y tế, chỉ báo với giáo viên y tế đơn giản là thấy bạn học ngã đất nên đỡ vào. Giáo viên nhìn với ánh mắt nghi ngờ, 100% không tin nhưng chẳng thể làm gì với cô gái mặt mày xinh đẹp hỏi gì cũng bảo "Không biết" được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[fanficgirl][fangirl&Taehyung] Chồng nuôi từ bé
FanfictionXin chào, tôi là Myung Joo. Tôi nuôi một anh chồng từ bé để đợi thịt.