Theo như lịch hẹn cafe, Myung Joo đang ngồi chụp lại khóm hoa ngoài cửa sổ. "Uỳnh uỳnh" hai tiếng, bầu trời liền âm u đi hẳn, không lâu sau là tiếng mưa lộp bộp trước hiên.
Dù ở một nơi chuyên về cafe, nhưng thứ được bê ra lại là một cốc smoothie việt quất tím nhạt. Về khoản ăn uống, Myung Joo với Tae Hyung, nói giống thì giống nhiều, nói khác thì khác nhiều. Tỷ như, cả hai người không thích uống đồ đắng, hay như, cậu mê tít coca, không thích đồ có cồn; thì cô ghét bỏ đồ uống có ga, thích uống rượu bia hơn.
Chậm rãi có một người ngồi trước mặt cô, cười nói:
"Đến muộn rồi! Đã bảo cậu bao nhiêu lần con gái có thể đi muộn, mà cứ đúng giờ liền có mặt như thế hả?"Liếc nhìn một đầu chải chuốt của anh ta, khoé miệng cô nhếch lên. Dân IT mà mỗi lần ra khỏi cửa liền áo quần là lượt, đầu tóc bóng mượt như anh ta đúng là hiếm thấy.
Khuấy nhẹ cốc smoothie trước mặt mình, Myung Joo nói:
"Mỗi lần hẹn nhau thì chờ 15 20 phút với cậu là chuyện bình thường, thật không hiểu sao vẫn có đầy em đổ rạp dưới chân cậu xin "dâng hiến" thế?"Lee Song Ho trợn mắt, rồi lại bật cười:
"Thật là, Myung Joo! Là con gái, có thể nói chuyện bớt thô thiển đi không?""Bây giờ mà đổi, thì cậu sẽ sợ chị đây mất!" - Myung Joo nhướn mày, cười.
Trời hết mưa lại sáng, ánh sáng chiếu qua tấm kính, rọi hẳn lên người cô. Khiến cho làn da của cô trắng đến mức mang lại cảm giác phát sáng.
Nói chuyện một lúc, đột nhiên có một anh chàng trắng trẻo thư sinh rụt rè cầm điện thoại lại gần.
"Cho...tôi xin số điện thoại nhé!"Với nụ cười tiêu chuẩn được luyện tập, cô quay sang nói:
"Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi."Anh chàng kia ngượng nghịu cúi đầu trở về bàn, tiếng cười đùa của mấy người đàn ông vang lên không ngớt.
"Vẫn bị từ chối sao, đúng là đánh cược lỗ rồi. Nhìn bạn trai người ta rõ ràng là ở bên cạnh."
"Cậu chắc người thứ 8 rồi, khi cô ấy ngồi một mình, còn có mấy người lên cơ."
"Thảm bại rồi người anh em!"
Lee Song Ho uống một ngụm cafe, dù ánh mắt vẫn tập trung vào cô gái ngồi đối diện, nhưng tai đã hóng hớt sang những người xì xào ở góc phòng.
Anh ta chăm chú nhìn cô đang mải mê khuấy cốc smoothie, mắt nhìn hoa ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô toát lên ánh sáng nhè nhẹ, dịu dàng lại tinh nghịch quỷ quái, khiến anh không ngừng muốn nhìn sâu vào đôi mắt to tròn ấy.
Cô so với cô của những năm tháng trước không hề thay đổi, nếu có cũng chỉ là cảm giác cô mang lại thôi. Nếu nói cô của cấp 3 tạo nên cảm giác ương bướng, nghịch ngợm khiến người khác không nhịn được nhìn lâu thêm chút nữa; thì cô của hiện tại, nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn, nhưng bên trong vẫn toả ra sự ương bướng như cũ, cảm giác đối lập này làm người khác chìm đắm không dứt ra được.
Song Ho mải mê nhìn cô rồi nghĩ ngợi vẩn vơ, thế mà có người đến bên bàn của họ. Lại xin số điện thoại! Lần này Myung Joo không can thiệp, chỉ mỉm cười hứng thú nhìn cô gái trước mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[fanficgirl][fangirl&Taehyung] Chồng nuôi từ bé
FanfictionXin chào, tôi là Myung Joo. Tôi nuôi một anh chồng từ bé để đợi thịt.