Chap 17 : Thực sự anh rất đau đấy em biết không?

156 9 4
                                    


M.Y: Nae? - Nó bần thần quay qua

" Con nhỏ chết tiệt này! " - Một người tiến tới đẩy nó về phía góc tường - " Mới ngày đầu đến trường mà đã muốn gây sự chú ý. "

Nó sợ run người, tự vấn lương tâm mình đã làn gì sai sao? Ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng vẫn chẳng hiểu mình phạm lỗi gì nên cúi gằm mặt xuống đất, thỉnh thoảng lại liếc con ngươi kiểm soát tình hình.

" Mày là cái thá gì mà dám giành hết sự chú ý của bọn tao hả con kia? " - Một bà khác lao đến túm tóc nó

Nhưng có vài người bạn của bà ta giữ lại nói đừng kinh động, để hỏi thăm nhau chút rồi động tay động chân cũng không muộn. Nó thất kinh, chẳng ngờ cái việc JungKook lo lắng giờ lại thành sự thật, chẳng ngờ lại có ngày mình bị hẹn gặp mà " hỏi thăm thân mật " thế này. Giờ nó mới công nhận cái tội ngang như cua của nó chỉ tổ hại cái thân, cứ nghe theo anh hai có phải tốt không cơ chứ!

M.Y: Em... em... nếu có gì sai thì các chị bỏ qua cho em, mới chuyển đến nên em cũng không rõ...

" Thấy cái mặt vênh vênh thế kia ai ngờ cũng biết khúm núm mà xin lỗi cơ đấy! "

WTF? Nghe bà đó nói mà nó muốn vùng dậy đấu tranh quá! Mặt nó lúc nào cũng tươi cười thân thiện với mọi người, riêng bản thân nó cũng chẳng bao giờ dám tự cao vậy mà dám nói mặt nó vênh vênh mới tức chứ! Nhưng trong trường hợp này nó làm sao mà dám phản kháng cãi tay đôi cơ chứ?!

" Coi như mày cũng biết điều. Bọn tao có chút quà gặp mặt cho mày đây! Bọn mày đem quà ra tặng cho en nó đi! "

Nghe xong nó phởn, hí hửng ngẩng mặt lên nhận quà. Thế quái nào lại có mấy bà lao tới đánh đập nó túi bụi. Chết tiệt, đánh hội đồng nó không phản khác được! Ah! Đau quá đi! Bụng nó bị đạp lên đạp xuống, chân tay thì thâm tím tùm lum, mặt mày quần áo lấm lem toàn đất là đất. Nó quằn quại chống chịu dưới đất, sống mũi đã bắt đầu cay xè, hốc mắt đỏ hoe, môi bất giác gọi tên anh anh.

M.Y: Jung... Kook...

***

JungKook hôm nay xin nghỉ sớm đi đón em gái. Hôm nay cậu lại đến muộn giờ rồi, trường học đã vắng tanh chỉ còn lại trên sân trường một hai học sinh lao động công ích. Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy Myuong kia đâu trong lòng bồn chồn khó chịu. Rõ tràng đã thỏa hiệp cậu sẽ là người hộ tống đi về của nó rồi chắc chắn con bé sẽ không bỏ về trước. Cậu lại gần một nữ sinh gần đó, thật may mắn lại đúng là nữ sinh sáng nay đã bắt chuyện và đưa nó lên lớp.

JK: Em có biết Jeon Soo Myuong mới chuyển đến lớp 10A1 sáng nay không?

" Bạn ấy cùng lớp với em đấy ạ. "

JK: Tốt quá rồi! Em có biết em ấy ở đâu không?

" Vừa em rủ bạn ấy về chung bạn ấy bảo có người hẹn bạn ấy ra sau trường. Em cũng không rõ là ai nữa. "

JK: Vậy à? Cảm ơn em nhé! - Cậu nhẹ cúi người rồi vội chạy về phía sau trường.

Tình cảnh này là quen lắm này. Các nữ sinh hẹn nhau ra trường còn để làm gì ngoài mấy việc đầu gấu cơ chứ. Cậu lo lắng đến mức chân ríu hết lại với nhau. Đến tận nơi, tận mắt chứng kiến 

Yêu anh ?? Em có thể sao ?Where stories live. Discover now