Chương 51: Tiếng Lòng Của Hứa Phóng NhânEditor: Âu Dương Tình
Beta: Jane Trịnh
Đêm nay, khi biết tin Danh Tỉnh Nam đến thành phố T, Lâm Nhã Nghiên đang ở một tiệm cơm Tây cùng Hứa Phóng Nhân.
Hứa Phóng Nhân nhìn Lâm Nhã Nghiên ngồi đối diện mình rất bình tĩnh, trong lòng cảm khái không thôi.
"Chuyện lần này anh sẽ nghĩ cách đè xuống"
"Vậy thật làm phiền anh"
Hứa Phóng Nhân không ngờ Lâm Nhã Nghiên lại dễ dàng chịu chấp nhận sự trợ giúp của mình. Quen biết nàng nhiều năm như vậy cho dù mình chủ động nói muốn giúp đỡ, nàng cũng đều lẩn tránh. Sự thật khi thăng chức lên tiếp viên trưởng, chính nàng nhờ vào sự cố gắng nỗ lực của mình mà đạt được. Đây cũng là lý do Hứa Phóng Nhân rất tôn trọng nàng. Vì người con gái này rất kiên cường, khiến người ta không thể không bội phục.
Nàng có rất nhiều điều kiện, có nhiều đường tắt có thể đi. Mặc dù đã từng nhìn qua nhiều mỹ nữ, Hứa Phóng Nhân cũng không thể không thừa nhận Lâm Nhã Nghiên rất đẹp, có thể kích thích lòng háo thắng của nam nhân.
Tình cảm của Hứa Phóng Nhân đối với Lâm Nhã Nghiên rất phức tạp. Vừa có thưởng thức, kiêu ngạo và cũng có ước ao cùng mơ tưởng. Anh hy vọng nàng có thể nhìn thấy mình là tốt và tiếp nhận mình. Nhưng nhiều năm qua, nàng một mực đối với mình vẫn giữ một khoảng cách, không xa, không gần. Hứa Phóng Nhân đang chờ đợi, anh thật sự có lòng tin.
Nhưng Danh Tỉnh Nam xuất hiện làm cho lòng tin của anh bị lung lay. Nhìn hai người ôm nhau vào hôm sinh nhật ngày ấy, lòng Hứa Phóng Nhân khẽ run lên. Chẳng qua anh giỏi che dấu cảm xúc nên không để lộ ra ngoài. Đêm hôm đó, anh mở mắt trằn trọc lăn lộn trên giường đến gần sáng.
Tin bài báo đến quá đột ngột. Khi biết được tin tức, Hứa Phóng Vân lúc đầu nghĩ Lâm Nhã Nghiên có thể không tiếp nhận được. Anh lo lắng nàng sẽ không để mình giúp, nàng sẽ sợ, và phẫn nộ. Nhưng khi điện thoại truyền đến âm thanh của nàng giống ngày thường, lạnh nhạt. Hứa Phóng Nhân đã có chút yên lòng nhưng lại thấy có chút mất mát.
Trong thế giới tình cảm của Lâm Nhã Nghiên có lẽ chỉ có một mình Danh Tỉnh Nam. Trước mặt cô, nàng biến thành một người thích khóc, yêu cười, như các cô gái khi đang yêu. Nhìn người mình yêu trong ánh mắt lộ ra vẻ không muốn rời xa. Những điều này, đêm sinh nhật hôm đó Hứa Phóng Nhân đã tận mắt nhìn thấy mà không quên đi được hình ảnh đó.
Ngoại trừ Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên chỉ dùng bộ mặt lạnh nhạt đối với những người khác, nàng không biểu lộ dư thừa một chút cảm xúc. Hứa Phóng Nhân cảm thấy nàng có chút tàn nhẫn với việc này.
Hứa Phóng Nhân tưởng rằng nàng sẽ cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, thế nhưng không ngờ nàng lại chịu chấp nhận, làm anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Nghĩ đến đây, Hứa Phóng Nhân cười khổ.
Lâm Nhã Nghiên miệng nhấp nước trái cây, buông xuống, dùng khăn giấy lau môi, nói ra:
"Anh nhất định rất ngạc nhiên vì sao em lại nhanh như vậy chịu chấp nhận sự giúp đỡ của anh?"