Chap 7 -Khoảng lặng.
Suốt cả tuần đấy, tôi ko liên lạc gì với Irene nữa. Vì tôi biết cô ấy sẽ ko thể chấp nhận một kẻ đã bỏ em cô ấy ở lại trong khi cô ấy đã có lời nhờ. Hơn nữa, tôi cá rằng con nhỏ sẽ thêm mắm thêm muối, rồi kêu than, trách móc, chê bai tôi với chị nó, chứ đằng nào nó chịu nói tốt cho tôi. Và tôi trở lại với cái guồng quay công việc của mình, trở lại là mình như xưa - một con người của công việc.
Tôi đi qua quán cà phê "Queen" - chính là cái quán cà phê đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi. Cũng gần một tuần nay tôi chẳng ghé vào đó nữa. Tôi ko muốn gặp lại con nhỏ Jennie. Nhưng, hôm nay thật lạ, hình như quán ko có khách, vắng teo. Tự dưng tôi muốn vào, ko phải chỉ để thưởng thức cốc nâu đá, mà tôi thích cái "khoảng lặng" của nó.
Tôi bước vào, ơn trời, ko có con nhóc ở đó, cái bàn quen của nó vẫn trống trơn, im lìm như bao cái bàn khác. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, tôi đã tiến đến và ngồi cái bàn ấy. Tôi gọi một cốc nâu đá như mọi khi và từ từ thưởng thức nó. Gìơ tôi mới để ý, đúng là chỗ này có tầm nhìn thật đẹp. Ngồi ở đây có thể nhìn ra cái bãi đất trống, nói là trống chứ ngập tràn cỏ với hoa dại, nhưng đẹp đến lạ lùng. Có một cái gì khiến cho con người ta thấy khoan khoái đầu óc, thấy muốn hoà mình vào thiên nhiên. Có lẽ bữa trước nhìn thấy con nhỏ hướng đôi mắt xa xăm chắc là nó cũng đang giống tôi lúc này, đang tận hưởng một cảm giác thật lạ.
- Lại gặp unnie! - Tôi giật mình bởi cái tiếng lanh lảnh quen thuộc của một con nhóc mà tôi gần như chẳng thể quên nổi.
Đúng là nó, tai hại thật, cứ tưởng được yên bình, ko phải đụng mặt với nó cơ.
- Thì quán có của riêng cô bé đâu!
- Cũng phải! - Nói rồi con bé kéo ghế và ngồi xuống. Nó trống tay lên cằm, hướng đôi mắt nhìn ra cửa kính, nơi bãi đất kia.
- unnie cũng thấy nó đẹp phải ko?
- Ừ.
- em thích cái bàn này cũng vì nó đấy!
- unnie cũng vừa đoán ra điều đó.
- em thích sự bình yên của nó, cả cái khoảng lặng của quán này nữa.
- Nhưng unnie nhìn em lại nghĩ sự sôi động hợp với em hơn!
- Ai cũng nghĩ thế, nhưng đó chỉ là bề ngoài, à mà ko, đúng là em thích sự ồn ào, náo nhiệt... nhưng đôi khi cũng cần cho mình một khoảng lặng chứ unnie ! - Lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện có chiều sâu đến vậy.
Suốt từ lúc đó cho đến khi chúng tôi rời khỏi bàn, chả ai nói gì với ai cả. Nó cứ ngắm cái bãi đất ấy mãi thôi, còn tôi cũng chẳng biết mở lời nó với nó thế nào. Nói thực vụ bỏ nó lại ở nhà hàng Pháp giờ nghĩ lại tôi thấy mình cũng sai. Có lẽ vì vậy mà tôi chẳng thể mở lời được.
- unnie đèo em về nhé!
- Hả?
- Thôi coi như em chưa nói gì vậy. Thôi em về trước đây.
- Khoan đã. Để unnie đưa về!
Ngồi trên xe tôi, con bé vẫn lặng im chẳng nói câu gì.
- Có vẻ ai đó đang buồn! - Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe, cứ như là lạ lẫm lắm. Tôi đưa mắt nhìn lại nó như dò hỏi. Nó quay mặt đi, hướng đôi mắt ra cửa kính xe.
- em chia tay với bạn trai!
"Kít...." - Chiếc xe phanh kít lại, cả tôi và nó đều dúi dụi về phía trước. Nó nhăn nhó:
- unnie sao thế? - Tôi cũng chả hiểu mình sao nữa. Nhưng nói thật là tôi qúa sốc, tại sao nó lại có thể nói chuyện đó với tôi chứ. Một kẻ mà có lẽ nó cũng ghét cay ghét đắng như tôi ghét nó vậy.
----------------------
Chap 8 : điều thú vị nhỏ nhoi.- Unnie có muốn vào nhà chơi ko? - Tôi ngạc nhiên trước lời mời của nó, nhưng còn ngạc nhiên hơn bởi câu nói tiếp theo.
- Có chị em ở nhà đấy!
- Ý em là gì?
- Một tuần rồi, bộ unnie ko muốn gặp chị em sao? Em tưởng unnie thích chị em? - Tôi lại một lần nữa, ngơ ngác ko hiểu ý nó. Nó có phải là con nhỏ phá đám mà tôi từng biết ko? Rồi tôi cố tỏ ra bình thường.
- Unnie nghĩ lúc này chắc chị em ko muốn gặp unnie.
- Vì vụ bỏ rơi em ở nhà hàng Pháp tuần trước?
- Ừ.
- Unnie yên tâm. Chị em ko hề biết chuyện đó đâu.
- Gì vậy?
- Unnie chậm hiểu thế hả? - Nó nhăn mặt. - em đâu phải là một kẻ xấu tính như unnie nghĩ chứ. Em ko phải là một kẻ thích mách lẻo, unnie biết chưa! Thôi tóm lại là unnie có muốn vào ko? Cho unnie 2 giây suy nghĩ và trả lời. Thời gian bắt đầu!
- Có... có... - Tôi ko hiểu tại sao lúc đấy tôi lại cuống lên như thế! Và con bé bụm miệng cười lắc lẻ.
- Hì... em biết mà!... Mà này, đây là em chỉ trả ơn cho unnie vì việc hôm nay đưa em về và bữa thanh toán giùm em đồ ăn ở quán cà phê Queens lần trước thôi. Sau hôm nay, em lại trở về là em đấy. Muốn tán chị em, phải hỏi ý kiến em đã!... - Tôi đần thối mặt ra trước những gì nó nói. - Unnie ko vào à? Đực mặt ra đấy làm gì thế? - Trời, giờ thì đúng là nó rồi - con nhỏ khó ưa mà tôi biết.
Tôi vào nhà với sự chào đón nồng nhiệt của bà Park và sự vui vẻ của Irene , riêng con nhỏ Jennie, nó đưa tôi vào nhà rồi bỏ thẳng lên phòng, ở lì trên đó cho đến khi tôi về cũng chẳng thèm xuống chào một câu. Mà thôi, dẫu sao thì hôm nay tôi cũng biết ơn nó rất nhiều. Ko ngờ, tôi lại nghĩ xấu cho nó thế. Tôi thấy tiếc vì mình đã bỏ lỡ hẳn một tuần ko liên lạc gì với Irene . Cũng may cô ấy ko trách gì tôi cả, mà bù lại thấy tôi đến chơi cô ấy với mẹ còn tiếp đãi vô cùng nồng hậu. Nói thật, ngay lúc đó tôi ước gì có thể trở thành rể nhà này!
Hình như bà Park đã gọi điện phôn cho mẹ tôi rồi hay sao mà tôi vừa về đến nhà đã thấy mẹ tôi mặt mày hớn hở:
- Jisoo à , hôm nay mọi chuyện tốt đẹp chứ?
- Ý mẹ là sao?
- Thì còn ý tứ gì vào đây nữa. Bà Park vừa điện thoại cho mẹ, bảo con vừa từ nhà bà ấy về. Con đến chơi với Irene à?
- Gần như là vậy mẹ ạ. Mà thôi, chưa có gì mà mẹ đã mừng quýnh như thế rồi!
- Sao ko mừng đc chứ? Mẹ là mẹ ưng con bé Irene rồi đó. Mày mà ko lấy được con bé thì liệu hồn. - Mẹ tôi mắng yêu tôi, rồi bà lại tất bật với những kế hoạch và dự định cho tương lai mà tôi chắc chắn rằng đã có sự xuất hiện của Irene trong đó.
Tối hôm đó tôi đã điện thoại nói chuyện với Irene tới gần một tiếng đồng hồ. Tôi ko biết tại sao tôi lại có thể nói được nhiều chuyện đến thế, mặc dù chỉ toàn là chuyện công việc mà thôi. Nhưng dấu sao được nghe giọng nói ngọt ngào và êm dịu của cô ấy là tôi vui lắm rồi. Đặc biệt lại ko có sự chen ngang phá đám của con bé Jennie. Có lẽ nó giữ đúng lời hứa, thả cho tôi một buổi hôm nay, bắt đầu từ ngay mai nó lại trở về là một con bé khó ưa đối với tôi. Ước gì thời gian ngừng trôi nhỉ !
BẠN ĐANG ĐỌC
[JenSoo ver ]Yeobo ơi Seobang biết lỗi rồi
FanfictionFic được chuyển thể từ tác phẩm "Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi " ------------------------------ Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho Unnie, lần này em nhé! Tôi Kim JiSoo - 32 tuổi, đã có vợ và một...