SCP-041 - THOUGHT BROADCASTING PATIENT - BỆNH NHÂN TRUYỀN TIN

161 5 2
                                    

Thủ tục lưu trữ đặc biệt: SCP-041 phải được nằm viện tại Khu-Vực-Nghiên-Cứu-Sinh-Học 12. Mặc dù không thuộc nhóm Cực Kì Nguy Hiểm (Keter); nhưng khi khả năng đặc biệt của SCP-041 lọt ra khỏi tầm kiểm soát, sẽ có nguy cơ những thông tin nhạy cảm về SCP sẽ được tuyên truyền cho công chúng, và buộc phải cách ly khu vực quản thúc khỏi khu dân cư. Các nhân viên SCP muốn giữ suy nghĩ riêng tư được dặn dò phải đứng cách SCP-041 mười lăm (15) mét, ngoài vòng tròn màu đỏ vẽ trên sàn.

Có một "cô nuôi" trong phòng ngồi xem tivi và tập trung vào nội dung sẽ có lợi cho sức khỏe tâm lý của SCP-041. Điều này giúp SCP-041 "xem" tivi thông qua suy nghĩ của người khác một cách hiệu quả. Cô nuôi hợp tiêu chuẩn nhất là một nhân viên cấp D có trí thông minh dưới mức trung bình để tránh bị xao nhãng hay suy nghĩ hai thứ cùng lúc. Mặc dù không phải như kiểm soát đầu óc, SCP-041 đã từng dùng năng lực của nó để ép các cô nuôi xem các chương trình họ không thích. SCP-041 thích nhiều thể loại, từ phim chém giết máu me (nó đã từng nói là thích "đập đá") cho đến chương trình thiếu nhi.

Mô tả: SCP-041 là một người đàn ông bị chấn thương hệ thần kinh trung ương không thể chữa trị, được cho là do mắc một loại viêm màng não hiếm gặp. Mặc dù kháng sinh đã làm giảm viêm nhiễm, màng bọc quanh não và cột sống của ông ta đã phản ứng với vi khuẩn bằng cách cắt đứt nhiều nơ-ron từ hệ thần kinh trung ương đến các bộ phận khác của cơ thể. SCP-041 phải dùng máy thở để duy trì hô hấp, một máy-trợ-tim-hai-ngăn để giữ cho tim đập, và một ống khí quản- dạ dày để hấp thu dinh dưỡng

Nhìn chung, SCP-041 có vẻ đang sống trong trạng thái thực vật. Tuy nhiên, các quan sát viên đứng gần SCP-041 cảm thấy rằng suy nghĩ của họ, cùng với suy nghĩ của nhưng người khác trong bán kính 10 mét từ SCP-041, đang được truyền đi theo kiểu nửa nghe nửa không. Ngoài chức năng làm nguồn phát, SCP-041 còn có khả năng phát đi suy nghĩ của riêng nó cho những người ở gần. Bất cứ ai có suy nghĩ bằng chữ sẽ bị phát đi cho những người trong phạm vi này nghe dưới dạng "câu văn trong đầu", không thể thu âm được bằng bất cứ thiết bị nào được biết (Chỉnh sửa: xem Phụ lục 01). Các câu văn trong đầu đó thể được "nghe" bằng bất cứ giọng nào đối tượng muốn, thường thì là giọng bình thường của đối tượng (xem Văn bản 01)

Suy nghĩ bằng hình ảnh cũng được truyền đi, nhưng người nhận không nhìn rõ được. Hình ảnh chỉ truyền đi tốt nhất khi người gửi và người nhận cùng nhắm mắt, người gửi phải tập trung suy nghĩ về một vật không nằm trong môi trường hay trước phông nền nào, và người nhận phải giữ đầu óc của mình trống rỗng. Giao tiếp bằng hình ảnh giữa các đối tượng thường rất khó, đặc biệt là những hình ảnh tưởng tượng ra chứ không phải trong trí nhớ. Người gửi thường gặp khó khăn trong việc tưởng tượng ra một vật thể chi tiết cao từ một góc nhìn, và người nhận thường cố lấp vào các khoảng trống cho hoàn chỉnh, kết quả là người nhận sẽ thấy một hình ảnh khác với ảnh được gửi đi. Hình ảnh rắc rối nhất từng được truyền đi thành công là một khuôn mặt người, chính xác là một khuôn mặt đang cử động.

Mặc dù có khả năng truyền suy nghĩ cho người khác, SCP-041 không "nói nhiều" lắm. Mọi cố gắng thuyết phục SCP-041 tiết hộ thông tin về khả năng của nó vẫn chưa giúp ích được gì. SCP-041 thường im lặng và không trả lời nếu có ai bắt chuyện. Dù vậy, SCP-041 có vẻ cũng có chút hải hước, vì nó hay chen mấy lời bình luận vào cuộc trò chuyện của người khác.

Phụ lục 01: Khi nhà nghiên cứu ███████ ███████ đang thu âm ghi chú bằng máy thu âm điện tử, một nhà nghiên cứu đi cùng chuyển kênh tivi trong phòng của SCP-041. Khi tivi chuyển sang màn hình từ (mất sóng), những giọng nói không rõ nguồn gốc bắt đầu xuất hiện lẫn trong tiếng ồn trắng (tiếng rè rè từ tivi). Những cố gắng thu âm tiếng nói trong đầu bằng một máy phát tiếng ồn trắng (white-noise) và dụng cụ ghi âm đã đem lại những thành công bước đầu, mặc dù hầu hết âm thanh bị nhiễu, và những âm thanh thu được có thể cũng không có thể là tiếng nói, và được hiểu tùy theo mỗi người.

Phụ lục 02: Tôi đã chú ý thấy rằng vài nhân viên đã dùng SCP-041 như một cái máy phát hiện "cô ấy yêu/ không yêu tôi". Đây là thứ tệ nhất tôi từng biết. Chúng ta làm bảo vệ cho những thứ có khả năng hủy diệt thế giới hay đóng vai trẻ lớp ba đây?" – Tiến sĩ Klein

Văn bản 01: Trích lời nhà nghiên cứu: "Anh biết đấy, lần đầu tôi ở trong phòng này với Kent và bốn mươi mốt, tôi cứ nghe một tiếng hát mãi. Một giọng bé gái đang hát mấy bài trẻ em. Tiếng đó không phải từ tivi và chắc chắn là không phải radio..... Nó chỉ nằm trong đầu chúng tôi... thì anh biết đấy. Rồi thì tôi nghĩ "Anh biết đấy, nếu tôi phải nằm liệt giường, không có gì để làm, thì tôi cũng hát như một con bé thôi". Rồi thì câu nói này bất ngờ hiện ra trong đầu tôi "Ê... không phải tôi à.... tôi đâu có biết bài này", rồi ông bạn già Kent nhìn tôi, mặt trắng bệch ra... anh biết đấy"

Ghi chú: Sự kiện trên xảy ra sau khi SCP-239 bị gây ngủ bằng thuốc. Vẫn chưa xác định được một mối liên kết nào giữa hai SCP này.  

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 19, 2018 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

SCPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ