CHƯƠNG 3.2

291 35 1
                                    

Gom hết số tiền còn lại trong túi, Jimin mua một cái bánh kem rồi tìm đến chổ con đê chắn sóng mà ngày xưa cậu thường ra ngắm biển cùng với mẹ. Jimin ngồi thụp xuống, cẩn thận lôi chiếc bánh từ trong hộp ra. Lần đầu tiên kể từ sau sinh nhật năm chín tuổi, Jimin mua bánh kem và đốt nến, dù cậu đã từng hứa với lòng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như này nữa. Nhưng một ngày u ám như hôm nay, dù chỉ có một thân một mình đi nữa, cậu vẫn muốn chúc mừng sinh nhật của bản thân. Bởi nếu không tự chúc mừng, sẽ chẳng có ai chúc mừng cho cậu cả. Những thứ như thần thánh vốn không hề tồn tại, nên cậu chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ao ước điều gì. Nhưng lúc này cậu không chắc nữa. Chỉ là cậu quá tuyệt vọng

Cơn mưa ngừng rơi trong chốc lát. May thì may thật, nhưng cái thời tiết thất thường này khiến người ta cảm thấy thật khó chịu. Y như cuộc đời cậu vậy. Jimin đánh diêm lên, song nó ngay lập tức bị thổi tắt. Gió biển làm que diêm không cháy lên được. Cậu chật vật dùng tay che chắn xung quanh rồi châm lửa lên cây nên cắm trên bánh kem

- Xin hãy cho con tìm được việc làm thêm, xin hãy làm gia đình nhà dì biết cư xử một chút! Xin hãy ban cho con một người bạn trai, cầu xin Người!

Làm ơn đi. Cậu đã cầu xin tha thiết đến thế này cơ mà. Jimin nín thở khẽ nói ra thật nhanh lời cầu nguyện vì sợ chẳng may gió lại làm nến tắt ngúm. Cây nên vẫn còn cháy. Jimin chắp hai tay lại, cậu không muốn phải buồn rầu như thế này thêm nữa nên mới cầu nguyện, nhưng cầu nguyện xong còn thấy buồn hơn. *Hức*, giọt nước mắt lăn dài trên gò má cậu

- ....Mình làm cái gì thế này. Cầu nguyện cho ai nghe cơ chứ. Làm gì có thần thánh trên đời này đâu

Bầu trời từ từ tối sầm lại như sắp đổ mưa nữa. Tiếng sóng biển gầm gào dữ dội. Ngày hôm nay thật sự đáng ghét quá. Đến cả việc sống trên đời cũng quá đỗi mệt mỏi

Jimin thả hai bàn tay ra. Gió biển lùa từng cơn, thổi ngọn nến tắt phụt. Cậu ngước lên bầu trời mà hẳn là không có vị thần nào đang ngự trên đó, gào lên

- Đến tận đây rồi mà cũng có mưa sao? Đây là mưa rào hay mưa dầm vậy? Không định tạnh hay sao?

Một cơn gió mạnh thổi tới. Gió thổi làm rối tung mái tóc Jimin. Cả ngày hôm nay toàn những chuyện quái quỷ gì đâu

- Ô thì có mỗi hai chiếc. Mưa gì mà cứ mưa suốt thế!

Cơn gió mạnh đập vào mặt làm Jimin không mở mắt ra được. Cậu cứ thế nhắm nghiền mắt, gào tướng lên. Đột nhiên cơn gió lặng xuống. Bốn bề bỗng im lặng như tờ

Bầu không khí có phần khác lạ. Ngẩng đầu lên, Jimin liền bắt gặp một người đàn ông đã đứng ở đó tự lúc nào. Cậu từng trông thấy người đàn ông này ở đâu đó thì phải. Anh ta cầm một bó hoa màu trắng. Đột nhiên có một người đàn ông không biết đến từ đâu và xuất hiện từ khi nào đứng trước mặt, khiến Jimin ngập ngừng lùi bước về phía sau.

•••

Jungkook đã gặp cậu bé này trước cổng trường. Họ từng đi lướt qua nhau trên đường một lần, trước cửa tiệm cà phê một lần nữa. Mà không phải chỉ đi lướt qua thôi. Cậu bé mặc đồng phục có mái tóc ngả nâu còn nhìn thẳng vào mắt anh. Thật kỳ lạ. Vậy nên anh đã đuổi theo. Cảm thấy dấu hiệu của cậu, anh liền quay lại phía sau, nhưng cậu đã nhanh chóng biến mất. Chuyện Jungkook cảm thấy dấu hiệu của cậu đúng là còn kỳ lạ hơn nữa

 LEPRECHAUN  [gukmin]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ