CHƯƠNG 6 : Dấu Hiệu Của Nỗi Buồn

203 11 0
                                    

  Chuyện Jimin dọn đến ăn ở ngay tại cửa tiệm gà rốt cuộc cũng bị chị chủ Sunny phát hiện. Tất cả là tại bà dì đột nhiên bổ đi tìm Jimin đã bỏ nhà đi. Chẳng biết dì đã gây ra bao nhiêu phiền phức cho chị chủ nữa. Jimin ngại ngùng đứng trước mặt Sunny, cúi đầu xin lỗi. Chị chủ đã tốt bụng cho cậu cả ô, vậy mà cậu lại gây phiền phức cho chị. Jimin vốn luôn chuẩn bị tinh thần sẽ bị đuổi thăng nhưng chị chủ thoải mái bỏ qua cho cậu. Như thể hiểu rõ hoàn cảnh của Jimin, Sunny còn chuyển từ đưa lưong tháng sang lương tuần cho cậu, dù cậu không hề đòi hỏi. Jimin hứa với Sunny rằng một ngày nào đó cậu nhất định sẽ báo đáp ân huệ này

  Tan học, Jimin vừa ra khỏi cổng trường thì điện thoại réo vang. Là tin nhắn của Kyung Mi đòi cậu cho mượn 30 000 won. Lần nào cũng vậy. Món nợ của dì đôi lúc khiến cô ta hơi chật vật, những lúc đó cô ta lại tỉnh bơ bảo Jimin cho mượn tiền. Jimin chỉ xem qua rồi nhét điện thoại vào túi. Một chiếc xe khách nhỏ bỗng từ đâu chạy đến, dừng trước mặt Jimin. Cánh cửa xe bật mở, hai người đàn ông trông có vẻ nham hiểm bước xuống. Nhìn qua đã thấy dấu hiệu chẳng lành, Jimin vội vã tránh ra chỗ khác. Nhưng trước khi cậu kịp làm thế, người đàn ông với thân hình to lớn đã túm lấy cánh tay cậu

- Chú là ai?

- Học sinh sao lại bỏ nhà đi thế này, nguy hiểm lắm. Dì cậu lo sốt vó lên đấy. Mau lên xe đi!

- Tôi không muốn. Có ai không! Giúp tôi v...!

  Jimin mở miệng định kêu cứu, nhưng người đàn ông to con hơn đã lấy tay bịt miệng cậu và kéo vào trong xe. Tên to con vừa bắt được Jimin, tên gầy gò liền nhanh chóng xoay vô lăng, khởi động xe. Jimin bị bịt chặt miệng, run lẩy bẩy vì sợ. Cậu sợ đến mức nước mắt cũng không chảy ra được

  Dù đang trong cơn hoảng loạn, nhưng chỉ cần nhìn qua Jimin cũng biết hai người đàn ông mặc áo hoa hoè sói này là những kẻ chuyên đi đòi nợ thuê. Rõ ràng dì đã bán đứng cậu. Bà ta hễ cứ mở miệng là lại kêu ca chuyện tiền bạc, nhưng dù gì đi nữa, sao có thể làm đến nước này. Dẫu không coi nhau như người nhà thì thế này cũng không thể chấp nhận được. Đến người dưng nước lã còn không làm vậy với nhau mà. Đây không phải hành động của con người. Từ trước đến giờ, dù bị họ ngược đãi, Jimin cũng cắn răng chịu đựng, nhưng cậu không ngờ có ngày mình lại bị uy hiếp đến tính mạng

  Xe chạy càng lúc càng nhanh, được một lúc thì tiến vào con đường mòn chưa đổ nhựa. Hai bên đường không có một bóng xe nào chạy qua. Mặt trời đã lặn từ lúc nào, bốn bề tối om. Jimin vẫn không ngừng run rẩy. Cậu cố gắng hết sức trấn tĩnh lại. Biết rằng cố vùng vẫy cũng vô ích, cậu đành ngồi yên chờ cơ hội, nhưng bàn tay bị trói chặt thì sao có thể làm được gì. Đầu óc Jimin hết trắng xoá rồi lại đen như hắc ín

  Tên to con bắt đầu bới tung cặp sách Jimin. Hắn mở khoá kéo, giũ sạch toàn bộ mọi thứ ra, sách vở và bút viết rơi xuống kêu lộp độp. Hắn thò tay vào tất cả các túi, lục tìm sổ tiết kiệm nhưng chẳng tìm được gì. Tên to con mặt mày cau có, chửi ầm lên. Tên gầy gò đang vừa nắm vô lăng vừa nhìn qua gương chiếu hậu cũng bắt đầu càu nhàu. Giọng điệu gã ta nghe chừng khó chịu, lầm bầm bảo tên kia tìm kỹ lại xem sao. Đúng là bọn chúng đã bắt cóc Jimin vô cớ, nhưng theo lời của người phụ nữ kia thì Jimin đang cầm sổ tiết kiệm mà, sao lại chẳng thấy gì hết? Gã tức tối rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, dùng bàn tay không nắm vô lăng bật lửa một cái tách

 LEPRECHAUN  [gukmin]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ