Chương Bảy

38 0 0
                                    

Chương bảy

                Urg, hôm nay hắn lại không đi học. Coi bộ ý định làm người tốt của tôi không hoàn thành ổn thỏa rồi. Tại sao tôi chỉ muốn trả con dao cho hắn thôi mà cũng không được vậy? Haiz, chẳng thèm nghĩ về hắn nữa tôi cố gắng bình thản mặc vào một cái đầm dây màu trắng có bông nền vàng thật là mát mẻ với khí trời đang chuyển sang mùa xuân này...e hèm, tuy là tôi "manly", tính tình cọc cằn, ghét lũ con gái ở trường thật, nhưng dầu dì thì cũng phải chưng diện, nữ tính một tí khi đến những nơi đông người để che đậy cái tánh tình con trai của tôi, kaka...Tôi đón taxi tới nhà hàng Cầu Vồng. Tôi muốn tới đó ăn một ly kem sôcôla dâu thật là to để quên đi hết những rắc rối có liên quan về hắn.

 Ngày còn bé, mẹ thường đi cùng tôi ra nhà hàng để gặp bố và hỏi thăm các nhân viên ở nhà hàng. Nhà hàng Cầu Vồng là tâm huyết của cả bố và mẹ tôi. Cả hai đã gặp nhau khi đi học tại một lớp nấu ăn. Mở một nhà hàng có quy mô rộng lớn như thế là ước mơ của hai người khi cùng nhau xây dựng tổ ấm. Kể từ khi bố mẹ ly dị, tôi cũng không thường xuyên đến nhà hàng chơi như hồi bé nữa. Đơn giản là vì nơi đó gợi cho tôi nhớ những hình ảnh của mẹ, của gia đình tôi khi còn hạnh phúc.

Ban ngày đi học, tôi muốn cũng chẳng thể nào đến nhà hàng của bố tôi. Buổi xế chiều, khoảng bốn hoặc năm giờ là thời điểm nhà hàng vắng khách nhất. Tôi tới giờ này cũng có thể tung hoành trong nhà bếp, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì cứ tự phục vụ bản thân.

-Đừng nghịch phá và làm phiền những cô chú khác. Con ăn gì thì cứ tự làm, - lần nào tới nhà hàng bố thấy tôi cũng vui vẻ nói như thế và lần này cũng vậy. Chỉ đợi có thế, tôi mặc vào tạp dề đang treo trên cái giá chỉ dành cho tôi và hí hửng chạy đi làm ly kem sôcôla anh đào tuyệt vời tôi đang thèm thuồng.

-Bàn số năm cằn nhằn món cá hấp của họ hơi nhạt, cô lấy cho tôi lọ muối được không? Bàn đó hết muối rồi.

Ai mà lại nhờ vả tôi...? Chết! Là hắn sao?

Tôi điếng người quay hẳn cái lưng về phía hắn khi trong tầm mắt tôi chợt thấy vóc dáng quen thuộc kia. Hóa ra là tôi đang lấy cái ly kem ở gần cái kệ để gia vị các loại nên hắn thấy tôi và nhờ tôi lấy giúp cho hắn lọ muối. Cũng dễ hiểu thôi nhưng sao lại là hắn ta? Vẫn cúi gằm mặt xuống đất, tôi vớ lấy lọ muối ở cái kệ ngay trên đầu tôi. Tôi muốn đưa cho hắn thật lẹ để hắn đi ra ngoài giùm tôi một cái. Tại sao hắn lại làm bồi bàn ở nhà hàng của bố tôi vầy nè?

Đoảng. Cái lọ muối rớt xuống đầu tôi cái cốp rồi rơi xuống đất và vỡ toang. Hoảng hồn, tôi ngồi xụp xuống để nhặt các mảnh vỡ. Hắn cũng đã kịp chạy tới với cây chổi và đồ hốt rác trên tay. Từ nãy tới giờ, không ai để ý gì đến hai đứa tôi cho tới khi lọ muối rớt xuống đất cái xoàng.

-Uyên! Cháu không sao chứ? – Bác Tư phụ bếp gần đó lo lắng hỏi.

-Em đứng lên đi, để chị dẹp cho, - Chị Xuân đầu bếp giục tôi, -Tay em chảy máu rồi kìa, Uyên.

Bạn của Thần ChếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ