Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên hồi lâu nhưng không nói gì. Anh vẫn đang tự hỏi tại sao cậu lại cố chấp không chịu sử dụng tiền của anh trong khi việc nuôi cậu cũng là trách nhiệm của anh mà.
Vương Nguyên cũng không đoán ra được anh đang nghĩ cái gì? Có phải hay không là không tin cậu? Nhưng nhìn biểu hiện của anh hình như không phải như vậy. Cuối cùng đành ngồi yên đó mà đưa mắt nhìn anh.
Vương Tuấn Khải ngưng thất thần. Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe kia cứ chớp chớp liên tục, hàng mi dài và cong cứ di chuyển lên xuống làm cho đôi mắt sáng ngời kia càng thêm mấy phần sinh động.
Cuối cùng kiềm lòng không được, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái rồi lại một cái mà vẫn thấy không đủ. Cậu đáng yêu như thế nên anh sao có thể không cưng chiều cậu cho được?
Vương Nguyên lúc này mới hỏi:"Anh đang nghĩ cái gì?"
Vương Tuấn Khải như đùa như không nói:"Anh chỉ thấy em càng ngày càng đáng ghét. Thật không vừa mắt"
Vương Nguyên tất nhiên biết câu nói kia có ngụ ý gì. Nhưng vẫn bĩu môi tỏ ra hờn dỗi:"Ở công ty có bao nhiêu người chán ghét em, anh còn thấy chưa đủ hay sao?"
Nói xong trong lòng lại không khỏi hừ lạnh. Đồ đáng ghét chính là anh thì đúng hơn. Ở công ty thì ăn đậu hủ của người ta. Về nhà thì đè người ta ra ăn thịt. Anh rõ ràng mới là đồ đáng ghét.
Thấy cậu vừa bị người ta vu oan đã chẳng vui vẻ gì nên anh cũng không muốn đùa dai. Sợ cậu dỗi thì lại khó mà dỗ dành. Mỉm cười nói:"Còn không phải vì em mà bọn họ mất đi một nguồn thu nhập hay sao?"
Vương Nguyên nói:"Anh còn không mau mau tống cổ mấy lão già đó đi. Chỉ ngồi không hưởng lợi mà còn muốn tham ô công quỷ"
Anh ngồi xuống ghế rồi đặt cậu ngồi lên đùi:"Họ tuy không góp sức nhưng lại góp vốn. Những ngày đầu nếu không có họ ủng hộ thì Vương thị không thể có được tầm vóc như hiện tại. Dù sao họ sắp cũng về hưu nên mới nảy sinh ra ý định điên rồ đó. Anh nhắm một mắt mở một mắt không muốn truy cứu tới cùng chính là vừa răng đe họ vừa cho họ chút thể diện mà thôi. Sau lần đó bọn họ tự khắc an phận"
Vương Nguyên không bàn về vấn đề này nữa. Dù sao Vương thị cũng đâu phải tài sản của cậu. Nghe anh nói như thế cũng đúng. Dù sao cũng không nên qua cầu rút ván. Về phương diện này cậu cảm thấy đồng tình.
Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay cậu rồi hôn lên:"Em nói xem Tô thị làm sao để nuốt trọn miếng mồi béo bỡ này?"
Vương Nguyên tất nhiên hiểu anh đang muốn nói cái gì. Dự án 921 lần này là dự án trọng điểm của Chính phủ. Tô thị trúng gói thầu này nhưng Vương Nguyên hiểu rõ năng lực của Tô thị không đủ để đảm nhận toàn bộ.
Cậu và Chí Hoành tất nhiên cũng đã dự tính trước điều này nên mới dám tham gia đấu thầu. Một là cậu muốn quay lại Mỹ một chuyến nhờ Tập đoàn của Dịch Dương Thiên Tỉ hỗ trợ. Hai là nhờ tới sự trợ giúp của Vương thị.
Nhưng so về lợi ích lâu dài thì vẫn nên cùng Vương thị hợp tác. Thứ nhất về điều kiện lãnh thổ. Công ty của Thiên Tỉ dù sao vẫn ở bên Mỹ cho nên công tác giúp đỡ tất nhiên sẽ có phần hạn chế. Mặc khác ở trong nước thì Vương thị vẫn có tiếng tâm hơn là Tô thị. Hợp tác lần này cả hai đều có lợi nhưng phần lợi xem ra vẫn nghiêng về Tô thị hơn. Cái này cũng có thể xem là mượn gió bẻ măng. Mượn danh Vương thị mà đưa Tô thị lên một tầm cao mới.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHẢI NGUYÊN] THIÊN THẦN NỖI GIẬN
FanfictionNhân vật: Vương Nguyên x Vương Tuấn Khải Thể loại: Đam mỹ. hiện đại. Sinh tử văn Kết thúc: HE Nội dung: ngọt ngược đan xen. Ngược tâm không ngược thân. TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAP. VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. HÃY TÔN TRỌNG QUYỀN...