Chap 5: Gặp gỡ

3.1K 221 14
                                    

Vương Tuấn Khải đang tập trung làm việc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Anh nhàn nhạt lên tiếng:"Vào đi"

Tiếng bước chân càng lúc càng gần khiến anh phải dừng bút ngước nhìn người đang tiến vào. Thiếu niên trước mặt làm cho anh có chút thẩn thờ nhưng cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc. Nhàn nhạt hỏi:"Cậu là Roy Wang?"

Vương Nguyên gật đầu:"Vâng. Vương tổng. Ngày đầu tiên đi làm lại tới muộn. Thật xin lỗi..."

Anh khách khí nói:"Cậu tới đúng giờ. Là do tôi có việc nên tới sớm hơn một chút. Ngồi đi"

Vương Nguyên ngồi xuống đối diện anh thì anh lên tiếng:"Trước khi bắt đầu công việc. Tôi rất muốn hỏi cậu một vấn đề"

Cậu mỉm cười đúng chuẩn hai chữ xả giao, nhàn nhạt nói:"Xin Vương tổng cứ hỏi"

Anh lên tiếng hỏi:"Cậu chỉ 20 tuổi nhưng đã tốt nghiệp Đại Học Stanfort chuyên ngành kinh doanh quốc tế. Vì sao cậu lại không ở Mỹ công tác mà lại quyết định chọn làm việc tại Vương thị? Trong CV của cậu có ghi rõ cậu mang quốc tịch Mỹ. Người thân của cậu cũng đang định cư tại Mỹ"

Cậu không mặn không nhạt đáp:"Xưa nay có câu "Lá rụng về cội" nên chuyện tôi về nước định cư là chuyện hết sức bình thường. Mẹ tôi là người Trung Quốc và nguyện vọng của bà ấy là muốn tôi có thể cống hiến cho nước nhà. Bà ấy cũng muốn tôi có thể hiểu hơn về nơi bà ấy sinh ra".

Nói rồi mỉm cười lần nữa với anh nhưng ánh mắt không lộ ra bất cứ điều gì, trong lòng thầm nghĩ:"Chẳng lẽ Vương tổng nghĩ tôi là gián điệp của đối thủ". Nghĩ thế thôi chứ cậu không ngu xuẩn tới mức nói ra câu này.

Anh yên lặng một lúc, người con trai này không hề đơn giản, biểu hiện này thật sự khiến người khác không hiểu bản thân cậu đang suy nghĩ gì. Nhàn nhạt nói:"À...Thì ra là vậy"

Cậu không muốn dong dài thêm nữa, thay vì để cậu nói ra thì hãy để anh tự mình tìm hiểu đi, như vậy sẽ hay hơn nhiều, không phải sao? Lần nữa mỉm cười chuẩn mực với anh:"Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi làm việc"

Anh gật đầu nói:"Được. Cậu có thể ra ngoài rồi"

Vương Nguyên đi rồi thì Vương Tuấn Khải khẽ thở ra. Lúc nãy có phải anh đã quá lỗ mãn rồi không? Ai lại đi nhìn chằm chằm người ta như vậy? Thật là khiếm nhã...

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tất cả cũng vì nhan sắc kia của cậu, là nam nhân nên hai từ xinh đẹp không thể diễn tả hết được Vương Nguyên.

Gương mặt thì không còn gì để bàn cãi vì nó thật sự đẹp hơn cả chữ đẹp.

Tuy cậu chỉ khoác trên người một bộ vest công sở thông thường nhưng lại làm tôn lên dáng vẻ thanh cao cùng mảnh mai vốn có của mình.

Hơn hết ở cậu có cái gì đó khiến người khác bị thu hút lạ thường.

Đúng rồi. Đó là ánh mắt. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy dường như có gì đó sáng lấp lánh.

Trong mắt có ánh sao? Cậu rốt cuộc là người phàm hay là tiểu yêu tinh hạ thế?

Tới giờ cơm trưa thì Vương Nguyên chủ động mời đồng nghiệp ở phòng mình đi ăn cơm. Đó là phép lịch sự cơ bản của người mới tới.

[KHẢI NGUYÊN] THIÊN THẦN NỖI GIẬNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ