Biết rõ tâm tình của Vương Tuấn Khải không tốt nên Vương Nguyên đi thẳng vào bếp pha cho anh một ly trà hoa cúc.
Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, trên môi vẫn không quên nở một nụ cười tươi như mọi ngày:"Anh uống trà cho hạ hỏa đi"
Thấy Vương Tuấn Khải không đáp lời và cũng không để ý đến mình thì nụ cười của cậu nhạt đi, bước vòng ra phía sau lưng anh, đưa tay quàng qua cổ anh, cúi xuống thì thầm bên tai anh:"Trà là em đích thân pha, anh không uống thì em sẽ buồn đó"
Chân mày Vương Tuấn Khải lập tức giãn ra, quả nhiên là rất biết cách làm nũng, cho dù anh có giận thế nào đi nữa thì cũng không thể ngừng yêu thương con mèo nhỏ này được.
Nhẹ nhàng thở ra, kéo cậu đặt lên đùi mình:"Biết rõ là anh không vui nhưng vẫn làm. Em phải nghe lời một chút, có biết không?"
Vương Nguyên đáp:"Em không phải là không nghe lời anh, em chỉ là...muốn tốt cho anh mà thôi"
Nói tới đây thì đưa tay quàng qua cổ anh rồi nói tiếp:"...hơn nữa cô ấy thật sự quá đáng thương..."
Vương Tuấn Khải có thể nhìn thấy sự chân thành từ trong ánh mắt của Vương Nguyên, anh thật sự không biết là mình nên vui hay nên buồn cho sự thiện lương này của cậu đây?
Nhàn nhạt nói:"Em có biết là em đang đẩy anh về phía người khác không? Em sẵn sàng để cô ấy và anh ở cùng một chổ sao?"
Vương Nguyên tất nhiên biết anh nhất định sẽ đề cập đến vấn đề này. Nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi anh một cái, bình thản đáp:"Em hiểu rõ bản thân mình đang làm gì, em tin anh nên mới cả gan chấp nhận chuyện này"
Anh nghe xong thì thở dài, nâng cằm cậu lên:"Bảo bối à! Em là ngốc hay giả ngốc đây? Ai lại để cho vợ cũ ở cạnh chồng mình chứ hả?"
Cậu tròn xoe đôi mắt nhìn anh, tự tin nói:"Anh yêu em nhiều như vậy thì tại sao em phải sợ? Em tin cho dù có 10 cô vợ cũ đi chăng nữa thì anh cũng vẫn chỉ yêu một mình em mà thôi"
Anh mỉm cười hỏi:"Em là đang dỗ ngọt anh sao?"
Cậu cũng mỉm cười đáp:"Em chỉ nói sự thật thôi. Em làm vậy cũng vì tin anh và cũng vì muốn tốt cho anh. Anh nói xem, anh vừa ly hôn đã rước em về nhà, như thế chẳng khác nào đang gieo tiếng ác cho em, biến em thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Còn anh thì sẽ mang tiếng là kẻ phụ bạc, là người đàn ông xấu xa, sẽ bị thiên hạ dèm pha đủ kiểu"
Nói tới đây cậu nhẹ nhàng thở ra rồi nói tiếp:"Chúng ta cứ xem như cho cô ấy thời gian để thông suốt đi. Em tin dần dần cô ấy sẽ hiểu ra tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu"
Anh nghe xong thấy cậu nói cũng khá là hợp lý nhưng vẫn nói:"Nhưng như vậy em sẽ chịu thiệt thòi vì trên danh nghĩa cô ấy vẫn là vợ anh"
Cậu nói:"Em chỉ cần anh yêu em là đủ. Hơn nữa về lâu về dài thì em tin cô ấy sẽ tự động buông bỏ. Tốt nhất là chúng ta tìm cho cô ấy một đối tượng mới, như vậy thì cô ấy sẽ có hạnh phúc của riêng mình. Lúc đó chẳng phải là vẹn cả đôi đường rồi hay sao?"
Vương Nguyên cứ liên tục nói giúp cho Vương Hinh khiến Vương Tuấn Khải không còn cách nào khác là gật đầu đồng ý. Vì dù sao thì anh cũng không muốn mang tiếng xấu là tuyệt tình, tuy rằng sống chung một nhà nhưng chỉ cần anh giữ đúng khoảng cách với cô là được rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHẢI NGUYÊN] THIÊN THẦN NỖI GIẬN
FanfictionNhân vật: Vương Nguyên x Vương Tuấn Khải Thể loại: Đam mỹ. hiện đại. Sinh tử văn Kết thúc: HE Nội dung: ngọt ngược đan xen. Ngược tâm không ngược thân. TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAP. VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. HÃY TÔN TRỌNG QUYỀN...