Chương 6 P3: Sự nghi ngờ

86 2 0
                                    

  Sáng hôm ấy là một ngày mưa tầm tã. Đúng vậy. Mưa tầm tã. Nước mưa tung bọt trắng xóa cả đường phố. Một chiếc xe ô tô chạy ngang qua bắn nước tung tóe. Krixi thì không có nhà. Nakroth thì nhậu đêm qua quá trớn, tới giờ vẫn chưa tỉnh. Tôi thì ngủ say sưa, Hải không có nhà. Trong nhà chỉ còn lại Roxie và Kriknak. Nhắm mưa sẽ còn lâu mới tạnh, Roxie lấy một chiếc ô và đi cùng với Kriknak đến trường.
Mãi đến tám giờ rưỡi sáng, mưa mới tạnh. Roxie lật đật chạy qua văn phòng thám tử luôn. Còn tôi, lúc ấy tôi đã dậy, và định ra quán cà phê, nhưng lại thôi. Tôi lấy mì mà Kriknak giấu trong phòng ăn luôn.
Ăn xong bát mì, tôi đứng vươn vai, lẩm bẩm:
- Hà ... đi kiếm gì chơi thôi.
Tôi lật đật cất đồ nghề của tôi vào tủ giường của Kriknak. Tôi chỉ chừa lại cái nơ đổi giọng, để phòng hờ. Còn đống còn lại chỉ là thuốc diễn sau, rồi mấy cái lọ quỳ tím, phenol, ... tôi bỏ ở nhà hết.
Krixi chợt nhắn tin cho tôi:
- Nhóc đến bệnh viện được không? Chị có công việc rồi.
Tôi nhắn lại "OK", và tức tốc chạy đến bệnh viện. Còn Krixi, cô ấy đi từ lúc nào rồi.
Slimz đang nhâm nhi mấy củ cà rốt cho bữa sáng. Tôi hỏi cậu ta:
- Ăn cà rốt sống à?
- Ừ, chứ nấu lên còn gì ngon nữa.
- Khiếp ...
Slimz lại nói:
- Tại nhóc không phải thỏ thôi, chứ nhóc làm thỏ thì cà rốt sống kiểu này ngon lắm.
- Ờ ờ ... - Tôi đơ người. Rồi tôi quay sang Fennik. Tôi không hiểu cậu ta tại sao xui đến mức này. À mà quên, tôi phải nhắn tin cho Liliana, để xem khi nào cô ấy về. Đi suốt từ chiều hôm qua rồi.
Nhưng tôi vô cùng ngạc nhiên. Liliana đã chặn tôi. Tôi hốt hoảng, nhưng cũng bình tĩnh nghĩ lại: "Liliana chặn mình thì liệu có chặn Fennik không nhỉ?".
Nghĩ xong, tôi liều mình lấy điện thoại của cậu ta. May là không có bị chặn. Tôi nhắn:
- Chị Liliana ơi! Em là Hùng đây! Chị đang ở đâu vậy?
(Chỗ Liliana)
Cô vẫn còn đang dựa vào tường, và ngủ say sưa. Còn tên kia, hắn đã đi đâu đó. Điện thoại của Liliana thì để trên bàn. Ở trong rừng làm gì có điện, chỉ thắp sáng bằng dầu do tên kia đem về, nên điện thoại của cô lúc nào cũng tắt nguồn. Liliana cũng đã đăng kí một chút mạng 4G, để nhắn tin với Fennik.
Nói chung, cô đang ngủ.
Chợt hắn về. Hắn hét um lên:
- DẬY MAU!!!
- Oái oái hết hồn ... ngươi chơi kì thế ...
- Kì gì! Giờ này mà còn ngủ.
Rồi hắn đặt hai hộp cơm lên bàn. Liliana liền hỏi:
- Tên kia! Ta hỏi ngươi: ngươi bắt ta làm gì?
- ...
- Nói đi! - Liliana quát.
Hắn không đáp, rồi quay lại, lẩm bẩm:
- Biết làm chi.
- Ngươi đừng có nghĩ đến việc hãm hiếp ta đấy! Ngươi mà làm thế, thì ngươi chết là chắc đấy.
- ...
Rồi hắn cởi trói cho Liliana, và để hộp cơm xuống, nói:
- Ăn đi.
Liliana ăn ngấu nghiến. Còn hắn, hắn ngồi vào bàn và cũng ăn.
(Văn phòng thám tử)
Lindis ngủ gục trên bàn. Chợt ai sờ đầu cô, gọi:
- Lindis! Lindis!
- Hờ ... ai đấy ... Ơ cô là ...
- Meniel đây.
Lindis bừng tỉnh, hỏi:
- Meniel! Cô đến đây làm gì hả?
- Tôi có việc cần thông báo với cô. Chuyện là, Ilumia đề cử cô làm "Thánh Quang Sứ".
Roxie vô tình bước vào. Meniel nói tiếp:
- Yên tâm! Cứ để Roxie ở đây làm thám tử thay cô. Còn nếu cô vẫn làm thám tử, thì lên thiên đàng làm.
- Ơ ơ ...
Roxie nói to:
- Này này! Có chuyện gì thế?
- À Roxie đây rồi. Cô làm thám tử thay cho Lindis nhé.
- Ơ không được đâu! Tôi chỉ là thám tử tập sự thôi mà.
Meniel thở dài:
- Cô vào nghề bao nhiêu lâu rồi?
- Ơ ơ ...
Rồi Meniel dẫn Lindis đi lên thiên đàng. Mà nói đúng hơn chắc phải là "Cung điện Ánh Sáng". Còn Roxie, cô bơ vơ giữa văn phòng.
(Tôi)
Tôi nằm trên giường của Fennik, và lướt điện thoại. Qua đó, tôi tổng hợp một loạt việc. Thứ nhất, Liliana bảo tôi chăm sóc cho Fennik, rồi cô ấy biến mất tiêu. Hải cũng biến mất theo luôn. Thứ hai, Hải và Liliana đều chặn tôi, như vậy nghĩa là hung thủ của vụ này đã chặn mọi mối liên lạc. Nhưng tôi thắc mắc ở đây, tại sao hung thủ lấy điện thoại của Liliana không chặn Fennik. Và một điều nữa, Hải là một đứa rất nguy hiểm, IQ vô cực (chi tiết này ad mới thêm vô) tại sao lại đánh không lại một thằng? Như vậy, tôi đoán hung thủ chắc phải cả chục thằng, thì mới chơi lại Hải. Mà chục thằng cũng chưa chắc lại nữa đâu.
Để làm rõ việc này, tôi đến văn phòng thám tử. Tôi chạy nhanh như gió. Chợt tôi giật mình, vì tiếng hét:
- Tránh ra!
- Oái Toro ... Á! - Tôi bị hất văng lên, và bẹp xuống đất. Toro hét lớn:
- Cái thằng này! Lúc nào cũng cản đường người ta! Tên cướp chạy mất rồi kìa!
Tôi liền nói:
- Nữa hả! Thôi để em bắt nó!
Tôi rút ... à mà tôi không có gì hết. Tôi chạy theo hướng của hắn. Hắn chạy rất nhanh, như bị chó đuổi vậy. Tôi cứ tưởng không kịp. Ai dè đang chạy, hắn té cái bịch xuống đất. Tôi ngạc nhiên:
- Cái gì thế?
Hắn cố gượng dậy, nhưng không nổi. Tôi tóm lấy hắn, nói lớn:
- Đứng dậy!
- Đáng ghét! - Hắn quay mặt nhìn tôi. Hình như nó trạc tuổi tôi. Tôi nói:
- Mới bây lớn mà đi ăn cướp à!
Vừa lúc đó, Toro và Violet chạy tới, nói với tôi:
- Bắt được hắn chưa?
- Rồi.
Violet vỗ vào người nó, nói:
- Đứng dậy!
- Hộc hộc ... ư ... A! - Nó té bịch xuống đất. Tôi đành cõng nó về căn cứ NYPD.
(Căn cứ của NYPD)
Nó thở hồng hộc, ngồi xuống ghế. Violet hỏi:
- Nhóc tên gì?
- Con tên Hasak.
Toro cặm cụi ghi, còn Violet hỏi tiếp:
- Sao nhóc đi ăn cướp? Có biết ăn cướp là xấu không?
- Con ăn cướp hồi nào! Con chỉ giựt đồ ăn cứ con có cướp đâu!
- Trời ... giựt thì cũng là cướp đấy. Rồi hỏi tiếp: cha mẹ cháu là ai?
Hasak gãi đầu, và đang cố nhớ lại. Tôi nhìn Hasak mà cứ có cảm giác rất quen, như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Nó có nét rất giống ai đó. Sau cùng, Hasak mới nói:
- Con không nhớ rõ lắm. Ba con thì con chưa từng gặp, còn mẹ con ... hình như tóc màu hồng ...
Tôi lại nghĩ: "Tóc hồng à? Loại Krixi ra đi. Mà cũng đâu còn ai tóc hồng đâu.".
Rồi Violet nói:
- Lần này chị tạm tha cho nhóc đấy. Nhưng mà ăn cướp lần nữa chị không tha đâu.
- Biết rồi mà cô.
Rồi tôi dẫn Hasak đi đến văn phòng thám tử luôn. Roxie hỏi:
- Thằng nhóc này là ai thế?
- À nó tên Hasak. Con ai thì em không biết.
- Mà nhóc tới đây làm gì?
Tôi hỏi:
- Lindis đâu rồi?
- Cô ấy đi rồi. Mà nhóc cần hỏi việc gì?
Tôi ngồi xuống, và kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe. Roxie nói:
- Như vậy là chị hiểu rồi. Hải và Liliana bị bắt cóc đúng không?
- Em nghĩ vậy.
- Mà chị cũng có thắc mắc giống nhóc: tại sao hắn không lấy điện thoại Liliana chặn Fennik nhỉ.
Tôi liền nói, giọng y như thám tử thực thụ:
- Hay là ... hắn không thể làm vậy?
- Đúng rồi! Hắn không làm được!
- Nhưng tại sao?
- Ờ cái này chị không biết.
Tôi liền bảo:
- Em nói đại mà chị cũng tin à?
- Mà cho chị hỏi: cha mẹ của thằng nhóc này - chỉ Hasak - là ai vậy?
- Em chả biết nữa. Chỉ biết mẹ nó tóc màu hồng thôi.
Roxie nghĩ: "Tóc hồng à? Mà hình như thằng nhóc này có gì quen que." ...
______________________  

(FULL) Liên quân Mobile - Cuộc chiến với đế chế thây ma - Phần 3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ