Khí đen vô hình tràn ngập áp lực từ trong phòng tràn ra. Hơi thở âm u cơ hồ làm người hỏng mất đã giằng co một ngày một đêm, không ai dám tới gần.
Hoắc Cảnh Phi còn chưa đi vào, phòng trong đã truyền ra một giọng nói âm trầm đến cực điểm. Cảm giác phẫn nộ đè nén mấy ngày trước đã bất ngờ biến mất, chỉ còn lại cảm giác bình tĩnh tới cực điểm, sự trái ngược tựa như tâm lý giận quá mà cười.
Hoắc Cảnh Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác này mới là đế vương mà hắn biết, cuối cùng đã trở lại
"Cảnh Phi, trẫm ra lệnh cho ngươi, tử thủ Bạch Vân thành, quyết không thể để Đại Á lại đi tới một bước."
"Mạt tướng tuân chỉ!"
Tử thủ, không tiếc bất cứ thứ gì, cho dù là dùng núi xác biển máu cũng phải bảo vệ được. Ý chỉ nhìn như hồ đồ, rất tàn nhẫn, nhưng Hoắc Cảnh Phi biết đây là kiêu ngạo cuối cùng của đế vương, cho nên hắn sẽ không nói gì nữa.
...
Phó Vô Thiên rất hiểu nhược điểm của hắn, không chỉ chọc thẳng cừu hận của hắn, còn nói với hắn rằng con dân của hắn đang đứng trong nước sôi lửa bỏng, nếu hắn không ra tay, họ vĩnh viễn đều phải sống trong thống khổ. Cho nên, Dạ Vũ đáp ứng.
Bạo động giằng co hơn nửa tháng. Ngày mồng 10 tháng 7, đa phần bạo động đã bị ngăn chặn thành công, nhưng Tử Vi Quốc vẫn chịu tổn thất không thể dự tính.
Chiến tranh Bạch Vân thành cũng tới hồi kết thúc. Hai bên tử thương thảm trọng, nhưng không ai nhường ai, ngạo khí không chịu thua cúi đầu được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng hai bên đều hiểu, cục diện bế tắc này không bao lâu nữa sẽ bị phá vỡ.
Hôm nay, có chú bồ câu từ phía chân trời bay tới, đáp trên lan can. Đôi mắt đậu xanh rất có linh tính ngó tới ngó lui.
An Tử Nhiên mở cửa, bồ câu cũng không bay đi. Khi hắn sắp đi tới, bồ câu đột nhiên bay lên đậu trên vai hắn, 'gù gù' kêu hai tiếng, tựa như lấy lòng, chọc đến hắn khẽ cười một tiếng. Hắn đã gặp qua chú bồ câu này hai lần. (Himeko: tui sẽ không nói cảnh này làm tui nghĩ tới công chúa Disney.)
An Tử Nhiên gỡ thư trên đùi bồ câu, trở về phòng giao cho Phó Vô Thiên.
Tin do Dạ Vũ viết, nội dung không nhiều lắm, chủ yếu là hỏi chỉ thị tiếp theo. Trong ba châu có bạo động lớn nhất thì đã có một châu bị giải quyết. Tử Vi Quốc tính toán tập trung binh lực giải quyết từng châu, Đại Hà châu sớm muộn sẽ tới lượt, cho nên hắn muốn hỏi Phó Vô Thiên có muốn tiếp tục.
Phó Vô Thiên sẽ không nói mình thích nhìn Vương phi trợn trắng mắt, rốt cuộc Vương phi hiếm khi mới làm vậy, cười xong mới giải thích: "Bổn vương chấp nhận sẽ vẽ ra một mảnh thổ địa để bá tánh Sa Bạch Quốc sinh tồn. Dạ Vũ hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không để họ sinh ra tâm tư không nên có."
"Các tiểu quốc khác thì sao?"
"Chỉ cần không có ý tưởng tự xưng vương, Đại Á đương nhiên là hoan nghênh họ." Đã là diệt quốc thì đừng nghĩ đến chuyện ngu xuẩn phục quốc. Phó Vô Thiên không phải là người lương thiện mà trợ giúp họ phục quốc, nhiều nhất chỉ cho họ một mảnh đất để họ yên ổn sinh sống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đại địa chủ - Doãn Gia
عاطفيةThể loại: Xuyên không, cổ trang, ấm áp, tranh đấu, sảng văn 1×1, HE Edit: Bạch Truật (Bachlongcac: C1-C93), Holy (C94 - C140), Himeko (C141 - hết) Trích đoạn ngắn: " Không hay không hay rồi đại thiếu gia, tiểu thư đã bỏ trốn chỉ để lại dư thư" " Hìn...