Chương 5: khế ước bán thân
"Mặc dù trộm đồ là rất xấu xa, nhưng mà nàng cũng vì ngươi thân thôi, không thể chặt tay được, hình phạt này cũng quá nặng đi. Mạc Hàn nói "Ngươi đánh mấy côn là tốt rồi."
"Đánh mấy côn? Đó cũng quá nhẹ đi, lần này ta không phạt nặng sẽ không răn đe được kẻ khác."
"Phu nhân nói rất đúng, đánh mấy côn quả thật khó làm cho mọi người phục, chặt tay cũng coi là hợp tình hợp lý, bất quá ta tin tưởng phu nhân là người có lòng từ bi, nể tình nàng là mới phạm lần đầu, hơn nữa cũng là vì cha nàng bị bệnh, bất đắc dĩ mới như vậy. Không nên chặt tay, không bằng đánh nàng hai mươi côn, sau đó đuổi ra khỏi phủ đi. Như vậy chẳng những có thể khiến mọi người phục mà còn cho người ngoài thấy Đại phu nhân Dương gia là người có lòng độ lượng, không hổ là Đại phu nhân." Đới Manh nói.
"Ha ha ha, công tử thật biết nói chuyện, như vậy đi, nể tình công tử, phu nhân ta đây liền xử phạt nhẹ, người đâu!"
"Đại phu nhân!"
"Đem Tiểu Mai lôi ra đánh hai mươi côn, sau đó tống ra khỏi Dương phủ."
"Dạ"
"Nè, ngươi..."
Đới Manh thấy Mạc Hàn còn muốn nói gì nữa, vội vàng che miệng của nàng lại.
Mạc Hàn thấy Đới Manh dựa gần mình như vậy, còn che miệng của mình, rất là tức giận, có phần giãy giụa.
"Phu nhân, chúng ta còn có một số việc, không quấy rầy quý phủ nữa, cáo từ." Đới Manh liền vội vàng nói.
"Ngươi giúp Dương phủ chúng ta nhiều việc như vậy, là khách quý của Dương phủ, Dương phủ còn chưa kịp cảm ơn nữa."
"Không cần không cần, chúng ta là thật... thật sự có chuyện khẩn không thể trễ nãi được!" Đới Manh, chịu đựng dưới chân đau nhức, đau đến nổi đổ mồ hôi lạnh, có chút cắn răng nghiến lợi nói.
Mạc Hàntrợn mắt nhìn người che miệng mình, lực độ dưới chân càng đạp càng mạnh.
"Nếu công tử đã nói như vậy, bổn phu nhân cũng không ép, Vũ quản gia tiễn khách."
Đới Manh vừa nghe, vội vàng kéo Mộ Dung Hi Nguyệt, chịu đựng cái chân đau, đi theo Vũ quản gia.
"Công tử, chỉ cần đi về phía trước là có thể ra khỏi phủ." Vũ quản gia nói "Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không tiễn hai vị."
"Không sao, cảm ơn."
"Ngươi buông tay a!" Mạc Hànbị kéo đi bất mãn nói. Cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không được.
Đới Manh không nói gì, tiếp tục kéo Mạc Hànđi.
Mạc Hànthấy Đới Manh không có nghe lời mình nói, nổi đóa, hung hăng cắn lên tay Đới Manh.
"Aaaa!" Đới Manh vội buông tay ra, nhìn trên tay xuất hiện một hàng dấu răng, da có chút trầy "Ngươi là cẩu hả."
"Ai bảo ngươi nắm tay bổn tiểu thư không buông." Mạc Hànđắc ý nói.
"Lần sau còn dám đối với bổn tiểu thư vô lễ, ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút roi của bổn tiểu thư ra sao, hừ!" Mạc Hàngiơ giơ roi trong tay lên uy hiếp nói.
Đới Manh vội vàng đau lòng thổi thổi tay, thấy Mạc Hànquay đầu lại liền vội vàng tiến lên ngăn nàng lại "Ngươi định đi đâu?"
"Ngươi tránh ra, còn không phải là do ngươi sao, cũng không thèm nhìn cô gái yếu đuối ấy một chút nữa, để cho người đánh mấy côn là được rồi, nàng vẫn cần tiền cho người nhà chữa bệnh, mà ngươi lại chán ghét đem nàng đuổi ra khỏi phủ." Mạc Hàncả giận nói.
"Cho nên ngươi muốn làm gì?"
"Ta phải đi giúp nàng" Mạc Hànđẩy Đới Manh ra.
"Ngươi làm vậy không phải là giúp nàng, mà sẽ hại nàng." Đới Manh không nhiều lời, kéo tay Mạc Hànđi ra ngoài.
"Ngươi buông ta ra, buông ta ra a!" Mạc Hànbị Đới Manh lôi ra ngoài Dương phủ.
Mạc Hànhất tay Đới Manh ra, xoa xoa tay bị đau ""Hừ! Chờ một hồi nữa tính sổ với ngươi." Xoay người lại muốn vào Dương phủ.
" Này, ngươi đừng có bướng bỉnh nữa được không, nói thế nào cũng không nghe a" Đới Manh nói.
"Nói cho ngươi biết, một khi ta đã quyết định, coi như là cha ta, ta cũng sẽ không nghe, huống chi là ngươi. "
"Ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy, không những tự mình chuốc lấy cực khổ, lại còn hại người khác!"
"Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là tự mình chuốc lấy cực khổ, còn hại người khác?" Mạc Hànhỏi.
"Chẳng lẽ không đúng sao, ngươi cũng nói nàng là một cô gái yếu đuối, coi như ngươi để cho phu nhân kia đồng ý lưu nàng ở trong phủ, nàng đã trộm đồ của người ta, lưu lại, chẳng những bọn họ sẽ khắp nơi đề phòng nàng, hơn nữa người trong phủ cũng sẽ đối với nàng chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí sẽ khi dễ nàng. Nàng ngây ngô trong Dương phủ như vậy, ngươi nói ngươi đây không phải là hại nàng thì là cái gì?"
Mạc Hànnghe xong thấy cũng có chút đạo lý "Nhưng là, cũng không cần đánh hai mươi côn đi. Nàng cũng là vì tẫn hiếu thôi."
"Hai mươi côn còn đỡ hơn là bị chặt tay, ít nhất hai mươi côn chẳng qua là bị thương ngoài da, nàng lớn như vậy sau này về quê làm đại một việc gì đó cũng có thể tự nuôi mình mà." Đới Manh nói."Ngươi nếu là muốn giúp nàng, ở lại chỗ này chờ nàng đi ra."
Mạc Hànsau khi suy nghĩ một chút, không cam lòng bỉu môi, tựa vào trên tường, chờ Tiểu Mai đi ra.
Đới Manh có chút buồn cười nhìn Mạc Hàndáng vẻ không cam lòng, thật là một cường Đại tiểu thư bướng bỉnh.
"Cút đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa." Hai tên gia đinh đỡ Tiểu Mai yếu ớt ném ra ngoài Dương phủ, còn vứt tay nãi của nàng xuống đất.
"Đi thôi." Mạc Hànliền vội vàng đi tới "Ngươi còn ngẩn người ở đó làm cái gì, còn không mau tới hỗ trợ!"
"Rồi, rồi."
Hai người đem Tiểu Mai đỡ vào y quán.
"Không có gì đáng ngại, đây là bị thương ngoài da, mỗi ngày đúng hạn thoa thuốc, chú ý nghĩ ngơi nhiều một chút là có thể khỏe lại." đại phu nói.
"Tạ đại phu, đa tạ cô nương." Tiểu Mai có chút yếu ớt nói.
Mạc Hànthấy Tiểu Mai muốn đứng lên, nói "Ngươi bây giờ ngay cả đi bộ đều có chút khó khăn, hay là ở trong y quán nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Tiểu Mai lắc đầu "Không được, cha ta vẫn chờ tiền của ta để chữa bệnh, mặc dù tiền không nhiều, ít nhất có thể bắt mấy than thuốc cùng ít thức ăn."
Mạc Hàn thấy Tiểu Mai nhất định phải đi, không thể làm gì khác hơn là đỡ, nhìn Đới Manh ở trong y quán nhìn đông, sờ tây, có chút im lặng " Này, một cái y quán có gì để nhìn, còn không mau tới đỡ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][COVER][DAIMO]HUYỆN LỆNH RẤT BẬN!
Genel KurguTác giả: Tế Dương Phi Vũ Thể loại:bách hợp, cổ đại, xuyên không, linh hồn chuyển hoán, âm mưu tranh đấu, hoan hỉ oan gia, 1x1, HE Tình trạng bản raw: hoàn (79c+8PN) Nhân vật chính: Đới Manh, Mạc Hàn, Khổng Tiếu Ngâm, Tiền Bội Đình, Lý...