[Hongkong, ngày thứ nhất]
"Buhaoyisi."
Tôi nhanh chóng nói xin lỗi bằng tiếng Trung Quốc với người phụ nữ nọ. Vì mải đắm chìm trong việc chụp ảnh nên tôi không nhận ra mình đang bước nhầm vào phần đường của bà cùng đứa con trai nhỏ đang nắm lấy tay mẹ nó. Bà ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt có chuyện quái gì với tên ngoại quốc này thế, và nhanh chóng bỏ đi.
Tôi cố tỏ ra lịch sự vì dù sao thì đúng là tôi không phải người bản địa. Điều đó quá rõ ràng, hoặc cũng có thể do chiếc máy ảnh mà tôi quàng trên cổ.
Trời đêm dần về khuya, đường phố trở nên nhộn nhịp hơn. Tôi lên một chuyến tàu điện đó nhưng không nhớ rõ số chuyến, chỉ biết rằng khách sạn 5 sao tôi đang ở nằm trên tuyến đường của nó. Tôi giở xem những bức ảnh của cả một ngày rong rủi, tận hưởng từng cơn gió mơn trớn gương mặt mình. Tôi chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, và cảm nhận. Nhưng sau đó, âm thanh của tiếng đàn vĩ cầm...
Bản nhạc buộc tôi phải mở bừng mắt. Tôi thực sự mong muốn được xuống xe ngay lập tức.
Giống như, nếu có ai hỏi rằng liệu bạn có thể mô tả bản nhạc này bằng lời, câu trả lời chính là không.
Tôi ngoái đầu theo nguồn gốc của âm thanh ấy, đằng xa kia là đám đông bủa vây. Bên trong là một cô gái ăn mặc như nàng tiên, cùng một người khác đeo mặt nạ và mũ, trên tay là cây đàn vĩ cầm. Chắc chắn là cậu ta rồi.
Tôi chưa bao giờ nghe bài hát này trước đây. Cậu ấy tự sáng tác sao? Chiếc mũ và mặt nạ hoàn toàn thành công che giấu gương mặt cậu.
Tôi chỉ có thể xuống xe ở trạm cuối cùng. Thật đáng tiếc.
Tôi thực sự muốn gặp cậu ấy.
Hẳn là một người đầy tài năng.
Nhưng xe điện đã không dừng lại. Nó vẫn vô tình tiếp tục chạy.
Jaehyun ngủ với một tinh thần không yên ổn. Anh nhất định sẽ tìm được cậu nhạc sĩ ấy vào ngày mai. Chắc chắn.
[Hongkong, ngày thứ hai]
Jaehyun gặp lại cậu trai ấy lần nữa. Thật ra, mọi chuyện không hoàn toàn nhờ sự trùng hợp. Jaehyun gần như dành cả buổi tối để tìm cậu nhạc sĩ đó. Có lẽ vì hôm qua trời đã quá tối, Jaehyun không để ý rằng tóc cậu bé màu đỏ. Bây giờ anh có thể quan sát người nọ thật gần, một chàng nghệ sĩ vĩ cầm tóc đỏ vô cùng đáng yêu.
Jaehyun khó giữ nổi bình tĩnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[trans] jaewin | melody
RomanceNgười chính là giai điệu đẹp đẽ nhất của cuộc đời tôi. Vừa nghe đã nhớ, xa cách một giây liền cảm thấy khổ sở. Này thiên thần, liệu em có thật lòng yêu tôi? Cho đến lúc đó, chỉ cần có em bên cạnh, như vậy là đủ. @orchidwai_hunho