Thương Tấn ném quần áo lên bàn, hai người trên giường lại hoàn toàn không phát hiện, người xa lạ còn hừ một tiếng ôm Diệp Chu càng chặt hơn.
Thương Tấn hít sâu một hơi, đi tới cửa ký túc xá, kéo cửa ra, sau đó nặng nề đẩy một cái.
Thịch một tiếng, cửa ký túc xá đóng lại.
Hai người trên giường đều bị đánh thức.
Ngay lúc Thượng Minh buông lỏng tay, Diệp Chu liền đẩy cậu ta ra một chút, ngồi dậy híp mắt nhìn ra cửa, sau đó lập tức tỉnh táo: "Thương Tấn, sao cậu lại về sớm vậy?"
Thương Tấn nhìn lướt qua Thượng Minh còn đang ôm chặt Diệp Chu một cái, nói: "Sao vậy, quấy rầy hai người?"
Diệp Chu không hiểu, còn thêm dầu vào lửa hỏi: "Khó khăn lắm mới về nhà một lần, sao không ở thêm hai ngày?"
Thượng Minh ôm hông Diệp Chu cọ hai cái, mà Diệp Chu vẫn mang vẻ mặt đã quen từ lâu.
Gân xanh trên trán Thương Tấn nổi lên một loạt, quay lưng đi không thèm đối mặt với Diệp Chu. "Nếu cậu nói trước cho tôi biết ba... bạn cậu đến, tôi sẽ vô cùng thức thời ở nhà thêm hai ngày."
Diệp Chu đưa mắt nhìn Thượng Minh không chút hình tượng nào, cảm giác vô cùng mất mặt, cậu vỗ tay Thượng Minh một cái, nhỏ giọng nói: "Nhanh buông ra, tớ muốn xuống giường."
Thượng Minh bất đắc dĩ xoay người, Diệp Chu cẩn thận trèo qua người cậu ta, nhảy xuống giường, dùng ngón tay chọt bả vai Thương Tấn nói: "Tâm trạng cậu không tốt hả? Có phải về nhà gặp chuyện không vui gì không?" Nhưng nhìn theo hình ảnh hôm qua, không giống mà... nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Thương Tấn làm gì còn thời gian rảnh để chụp hình Thương Du Du gửi cho cậu.
Thương Tấn cúi đầu mở máy tính nói. "Không có gì."
Trong phòng có thêm một người, Diệp Chu cảm thấy vẫn nên nói với Thương Tấn một tiếng. "Bạn tôi từ thành phố C tới chơi hai ngày, dù sao Thiên Nhi và A Húc đều không ở đây nên tôi để cậu ấy ở lại."
"Ở không thành vấn đề nhưng không đến mức phải ngủ chung trên một giường chứ." Thương Tấn đặt tay lên ghế dựa, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chu nói. "Giường trong phòng không tốt, hai người trưởng thành ngủ cùng nhau, trước tiên không nói tới việc hai người ngủ thoải mái không, giường nhất định không thoải mái."
Diệp Chu đồng ý nói: "Hôm nay tôi cũng không có ý định ngủ với cậu ta nữa, thật muốn chết, cả đêm đều bị ôm."
Thương Tấn hừ một tiếng, cầm lấy một cái túi trên bàn nói: "Bữa sáng của cậu, phần cho một người."
Diệp Chu cười nói: "Cảm ơn, phần cho một người là tốt nhất, tên kia lười muốn chết, không ngủ thẳng đến giữa trưa sẽ không chịu dậy, tốt nhất là cho cậu ta chết đói luôn."
Thương Tấn nghe xong, tâm trạng cũng tốt hơn được một chút, nhưng lúc ánh mắt quét qua người nằm trên giường, khóe miệng vừa nâng lên được một chút lại hạ xuống.
Quả nhiên Thượng Minh ngủ như lời Diệp Chu, ngủ thẳng tới giữa trưa, cậu ta ngáp một cái, mở mắt, nhìn xung quanh, không thấy Diệp Chu, ngược lại lại thấy bàn đối diện Diệp Chu có thêm một người, có lẽ là bạn cùng phòng của Diệp Chu. Tính cách Thượng Minh vốn hướng ngoại, vừa thấy Thương Tấn, cậu ta đã thân thiết nói: "Hey, cậu là bạn cùng phòng của Diệp Chu đúng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU CHO RẰNG TÔI THÍCH CẬU TA
RomanceTác giả:Phi Bôn Đích Tiểu Oa Ngưu Thể loại:Đam Mỹ, Truyện Teen, Sủng Nguồn:solijilleo.wordpress.com Trạng thái:Full Từ trước tới giờ Diệp Chu có một điều rất ghét một con số đó là số hai. Cuộc đời cậu hình như cứ gắn liền với nó. Cũng rất là lạ khi...