Nếu cho cậu được quyền lựa chọn, Plan sẽ chấp nhận không xem tấm hình đang hiện trên điện thoại để đau khổ thế này. Một nhà ba người, ba đẹp trai, mẹ xinh gái, con đáng yêu đang cười tươi vô cùng rạng rỡ nhìn vào máy ảnh. Chắc chắn rằng sẽ khó có thể nhìn thấy họ trông hạnh phúc đến vậy một lần nữa. Cậu có cảm giác như không điều gì có thể đến gần và ngăn cản sự hài hòa trong khung cảnh.
Hắn lừa cậu? Mean nói dối rằng đi mua quà cho con trai nhưng thực chất là hắn đang bên gia đình nhỏ của mình ra sức vui vẻ. Cậu là ai? Cậu đang cố làm gì trong thế giới của ba người họ thế này? Cố gắng tự chuốc lấy khổ đau khi nghĩ rằng mình quan trọng với họ. Đổ sụp xuống bàn, Plan nhìn ngắm lại căn nhà lạnh lẽo đến mức đáng sợ này. Hôm nay, cậu cho phép bản thân mình được khóc.
************
"Chú ơi...con mua quà cho chú này..." Vừa bước xuống xe, Wit ôm món quà trên tay chạy nhanh vào nhà tìm cậu.Đi sau theo lưng con trai, Mean chỉnh sửa quần áo một chút rồi đi vào. Nhìn thấy bóng tối bao trùm lấy căn phòng, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
"Chú mặt trời ơi...chú đâu rồi...chú đừng trốn nữa..." Loay hoay tìm kiếm xung quanh, cục bông nhỏ chạy khắp phòng nhưng vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu.
"Sao thế Wit...con cứ chạy tới chạy lui làm gì vậy hả..." Khó hiểu với hành động của con mình, hắn nhíu mày mở miệng hỏi.
"Ba ơi...con tìm không ra chú mặt trời...chú đi đâu rồi hả ba..." Im lặng một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo như sắp khóc.
Nhíu mày trước câu nói của con, hắn vội vàng cởi giày rồi tiến về phía phòng ngủ. Mở bật cửa căn phòng, Mean thấy Plan đang chuẩn bị đi ra, trên tay còn mang theo hành lí.
"Giờ này anh còn định đi đâu...mang theo nhiều đồ như thế để làm gì..." Cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng, hắn lo lắng nắm tay cậu lên tiếng hỏi.
"Anh mệt rồi...muốn trở về nhà vài hôm...anh cần suy nghĩ kĩ lại tất cả mọi việc..." Thản nhiên nhìn hắn một hồi, cậu cuối đầu giải thích.
"Đây cũng là nhà anh mà...có chuyện gì xảy ra vậy...nói rõ cho em biết đi..." Lắc đầu không tin lí do vô lý của Plan, Mean siết càng chặt cánh tay dò hỏi.
"Nhà sao?...Đây thật là nhà của anh sao? Nơi này có thật sự cần đến sự tồn tại của anh không khi anh mày chỉ như một con rối bị lừa dối một cách vô tình...hôm nay mày hạnh phúc bên gia đình nhỏ còn anh thì cô độc ngồi một mình bên bàn ăn đã nguội lạnh...trong lúc anh muốn tạo cho mày một niềm vui thì mày đã tự tìm kiếm bằng cách lừa dối anh rồi..." Giật bàn tay đan bị kiềm hãm ra, cậu nở một nụ cười thật trào phúng.
"Nghe em nói đã...em không biết ai đã nói cho anh nhưng em không cố ý nói dối...hôm nay vừa vặn là chủ nhật nên Wit cứ nằng nặc đòi được đi gặp mặt Orn...con nó cứ đòi phải trải qua sinh nhật cùng với ba mẹ dù cho em hết lời dụ dỗ...em không biết anh đã chuẩn bị nhiều thứ như thế...em chỉ sợ anh buồn khi biết chuyện thôi...em xin lỗi..." Lặng nhìn góc bàn chẳng còn chút khói của món ăn, Mean ăn năn giải thích. Một chút hối hận, một chút tội lỗi đang vây lấy hắn ngay lúc này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fanfic MeanPlan: Yêu hay được yêu?
Teen FictionChỉ đơn giản là dùng tên của người thật để hóa thân vào trong trí tưởng tượng của riêng mình về 2wish, hi vọng không khiến mọi người khó chịu...Mãi yêu 😘😘😘