Chap 8: Cuối cùng em cũng chịu gặp anh....

136 6 0
                                    

Sau khi Bạch Hiền đi khỏi, Lộc Hàm mới ngớ người nhận ra: " Ủa, tại sao mình lại nói hết mọi chuyện của Xán Liệt cho cậu ta nghe....?". Lộc Hàm vội tìm điện thoại ấn gọi cho ai đó, vừa thấy có tín hiệu cậu liền nói một tràn: " Xán Liệt đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, mấy người vào chăm anh ta đi, ca sĩ Bạch Hiền đã đến phòng anh ta rồi đó.".

Nói xong, còn chưa kịp để bên kia trả lời, Lộc Hàm lại mặc áo blouse vào sau đó đi về hướng phòng bệnh Xán Liệt, ngoài miệng tỏ vẻ không quan tâm vậy thôi, nhưng từ lúc quen Ngô Thế Huân cậu đã biết đến Xán Liệt và cũng xem nhau là bạn thân thiết.

Bước vào phòng bệnh, không khí yên tĩnh đến lạ, Lộc Hàm nhìn qua thấy Chung Đại đang ngồi ở ghế sofa, giường bệnh Xán Liệt nằm đã có Bạch Hiền ngồi bên cạnh. Lộc Hàm đi lại ngồi đối diện Chung Đại, khẽ nhìn Bạch Hiền lần nữa sau đó lên tiếng hỏi:

" Ca sĩ Bạch Hiền là gì của Xán Liệt vậy ? "

Chung Đại đang sắp xếp lịch trình nghe có tiếng người thì liền giật mình, ngẩn đầu lên thì thấy thì ra là bác sĩ: " Đến hai người đó còn không biết thì sao tôi biết....".

Lộc Hàm tự dưng cảm thấy bản thân như bị đám người này quay như chong chóng, bất lực đứng dậy lại kiểm tra cho Xán Liệt.

" Cậu yên tâm đi, anh ta chỉ là do bị tác dụng phụ của thuốc mê thôi...." Lộc Hàm vì nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Hiền mà lên tiếng trấn an.

" Tôi không thể ở đây quá lâu, anh ấy có vẻ đã không còn nguy hiểm nữa, tôi phải về rồi, khi nào anh ấy tỉnh dậy phiền bác sĩ gọi báo tôi được không ? ". Bạch Hiền đứng lên đi lại chỗ Chung Đại lấy ra một tờ giấy sau đó ghi số điện thoại đưa cho Lộc Hàm.

" Ờ, được, mà cậu không đến đây nữa sao ? " Lộc Hàm lẩm bẩm đọc số điện thoại sau đó thắc mắc nhìn Bạch Hiền.

" Tôi có thể nhờ bác sĩ để tâm đến anh ấy giúp tôi không ? " Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm với ánh mắt khẩn cầu.

" Được, anh ta có Thế Huân chăm sóc, tôi cũng là bạn anh ấy nên cậu yên tâm."

" À, còn một chuyện nữa, hi vọng bác sĩ đừng nói tôi đã từng đến đây, nói thẳng ra là đừng để Xán Liệt biết tôi ở đây, được không ? Tôi cảm ơn trước. ".

" Ơ nhưng tại sao,.....?". Lộc Hàm còn chưa nói hết câu, Bạch hiền đã đi khỏi theo sau là Chung Đại.

Mãi đến tận khuya, Xán Liệt mới tỉnh lại, hai mắt mờ hẳn, nhìn bóng đèn trên tầng chiếu thẳng vào mắt, Xán Liệt nheo hai mắt khó chịu. Thế Huân ngồi ở sofa nghe có tiếng động liền chạy lại.

" Tỉnh rồi à, thiệt là, uống cho cố vô....để tớ đi gọi Lộc Hàm, cậu nằm yên đấy đi....".

Chưa đầy 5', Lộc Hàm đi vào cùng Thế Huân, sau một lượt kiểm tra đủ thứ thì Lộc Hàm kết luận: " Không sao rồi, khoảng ba ngày thì có thể về.".

Thế Huân như chợt nhớ ra gì đó liền mở miệng: " À, Xán Liệt, lúc nãy có Bạch.....".

Còn chưa nói hết câu, Lộc Hàm liếc cho Thế Huân một cái sau đó bịt miệng lôi ra ngoài, không quên quay lại bào chữa: " Anh nghỉ ngơi đi, tôi có chuyện cần nói với tên này một lát.".

[ Longfic/ Chanbaek] Hãy Để Tôi Yêu Em Lần Nữa !Where stories live. Discover now