(11)

2.3K 101 19
                                    

Một thời gian nằm dài ở bệnh viện, Sanji cũng được cho về nhà. Zoro không cho cậu đến công ty hay làm bất cứ việc gì vì sợ ảnh hưởng đến vết thương, Sanji bực tức vì mình bị quản lý như một đứa trẻ, làm gì cũng bị giằng lại và bị bế lên giường. Lần này cũng vậy, vì vụ nổ đó mà tổn thất thiệt hại nặng nề khiến cậu đứng ngồi không yên. Ngay lúc Zoro vừa về, cậu lại lén thay đồ rồi nhanh chóng phóng ra ngoài.

-" Này, em nghĩ em đang tính đi đâu vậy?"

-" Chậc... Ở nhà bức bối muốn ra ngoài một chút. Không được sao?"_ Sanji quay lại nói.

-" Hóng gió thôi sao? Vậy anh đi cùng."

-" Ơ...n...này....."_ chưa nói xong Zoro đã kéo cậu đi.

Ngồi trên xe mà cậu và anh cũng không nói năng gì. Mãi một lúc sau, cậu mới mở lời:

-" Anh...đưa tôi đi đâu vậy?"

-" Rồi em sẽ biết thôi." _ Zoro chỉ trả lời vỏn vẹn nhiêu đó rồi lại trở nên im lặng.

-" Anh...có thể dừng lại một chút không?"_ Sanji mắt nhìn ra ngoài và nói.
Giọng nhỏ nhẹ hệt như gió thoảng qua đủ để cho Zoro nghe thấy. Anh nhìn cậu rồi cho xe dừng lại ven lề đường, anh hỏi:

-" Chuyện gì vậy? Vết thương lại đau sao?"

-" Không...chỉ là.....tôi.....muốn hỏi....một chuyện."_ Sanji vẫn không nhìn anh.

-" Em nói đi."_ Zoro nói.

-" Liệu rằng sau này.......chúng ta....có còn được như trước nữa không? Tôi thật sự cảm thấy có lỗi nhiều lắm.....thành thật xin lỗi, tôi....vô dụng quá___a...."

Lần nữa đôi môi của cậu lại được bao phủ bởi anh. Nụ hôn kéo dài mãi cho tới khi Sanji không thể chịu đựng nổi, anh liền luyến tiếc rời khỏi đôi môi ấy. Lau nhẹ đi giọt nước mắt vương trên khóe mi cậu rồi nhẹ nhàng nói:

-" Đừng tự dằn vặt như vậy. Bây giờ trước mắt chúng ta tạm an toàn rồi, em không cần lo lắng quá. Dù mọi chuyện có thế nào đi nữa anh sẽ không bỏ lại em một mình đâu."

Sanji mỉm cười gật đầu, vòng tay ôm lấy Zoro thật chặt. Hai người đã đi ăn và ghé vào một khách sạn gần đó. Tiếng cửa đóng lại một cách mạnh bạo, hai người quấn lấy nhau không rời một chút nào. Cậu bị anh hôn đến mức thở dốc, khó nhọc dứt ra khỏi nụ hôn sâu của anh. Anh cúi xuống một lực bế cậu lên giường, nhẹ nhàng cởi những thứ vướng víu trên cơ thể của cậu. Da thịt dần lộ ra hết sau khi trút bỏ hết quần áo, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể không mảnh vải che thân của mình, cậu bất giác xấu hổ, với lấy thứ gì đó che chắn. Biểu cảm của cậu bị anh thu hết vào mắt, khóe miệng anh nhếch lên và lần nữa mơn trớn khắp cơ thể cậu.

-" Ư....Đủ....đủ rồi. M...mau lên....."

Cậu khó khăn thúc dục anh nhưng có vẻ anh lại muốn chọc điên cậu lên. Anh thình lình đứng dậy và kéo một chiếc ghế lại gần rồi an tọa ở đó. Khóe miệng lại nhếch lên và cất giọng nói:

-" Anh muốn được phục vụ."

-" Ư....đồ....đồ đáng ghét....Anh..."
Lời nói chưa dứt cậu lại bị anh chặn họng:

Người Tình Của Boss.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ