Chương 55

54 3 1
                                    


Lúc Tô Yên còn hôn mê, Giang Cảnh Xuyên và ba mẹ Giang vẫn canh chừng trái phải.

Ba mẹ Tô tất nhiên là rất vui mừng khi có hai đứa cháu ngoại trai, nhưng mà vẫn lo lắng cho con gái, nhìn Giang Cảnh Xuyên một bước cũng không rời, hai vợ chồng đều cảm thấy rất vui, nếu như Giang Cảnh Xuyên chỉ lo cho đứa nhỏ, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái.

Ông bà nội Giang cũng muốn chờ Tô Yên tỉnh lại, nưng mà bất đắc dĩ là tuổi tác đã cao, lúc trước khẩn trương chờ đợi thật lâu, lúc này có cố gắng cũng không còn sức, sau khi nhìn Tô Yên và hai đứa cháu, đã bị ba Giang đưa về nhà.

Tô Yên hôn mê mấy tiếng đồng hồ, ba mẹ Tô trên đường đi ăn cơm trở về, thuận tiện nhìn hai đứa cháu ngoại mập mạp, khi trở về vô cùng vui vẻ, nói với Giang Cảnh Xuyên: "Tiểu Giang, con đi xem hai đứa bé đi? Bộ dáng rất đáng yêu."

Bây giờ tâm tình Giang Cảnh Xuyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ việc nghĩ tới một đứa con gái cũng không có cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng giống như anh nói với Tô Yên, anh cũng thương con trai, người cha tiêu chuẩn chưa rời khỏi phòng bệnh dù chỉ một bước, nghe nói như thế không khỏi tò mò hỏi: "Thật không? Không phải trẻ em mới sinh đều có nhiều nếp nhăn sao?"

"Hai thằng nhóc này không có nhiều nếp nhăn, phỏng chừng qua vài ngày liền nảy nở, chỉ sợ là trắng trắng mềm mềm." Ba Tô có vẻ vô cùng hưng phấn, ông chỉ có một đứa con gái là Tô Yên, hiện tại con gái một lần sinh hai đứa cháu trai, nói ra vô cùng có mặt mũi. Chớ nói chi hai đứa cháu trai còn vô cùng đáng yêu.

Vừa nghe là hai đứa con trai, tâm tình của Giang Cảnh Xuyên cũng không quá cao hứng "..... Chờ Tiểu Yên tỉnh, con và em ấy cùng đi xem."

Đến buổi tối Tô Yên rốt cục cũng tỉnh lại, cơ sở vật chất ở bẹnh viện rất tân tiến, dù sao cũng mổ một dao ở bụng, Tô Yên tỉnh dậy liền cảm thấy đau đớn, bệnh viện bên này xử lí rất tốt, cũng không quá khó để chịu đựng.

Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô kích động hỏi: "Em tỉnh? Cảm thấy thế naog? Có khỏe không? Có đau hay không?"

Ba mẹ Tô nhìn thấy cảnh này, biết hai vợ chồng này còn phải anh anh em em một hồi lâu, bọn họ cũng không muốn ở trong này làm bóng đèn, liếc nhìn nhau cùng rời khỏi phòng bệnh.

Tô Yên mếu máo: "Đau, đau chết đi được."

Cô bây giờ cũng không muốn giả bộ khoan dung rộng lượng chịu đựng bao dung, sinh con có thể không đau sao? Tuy rằng lúc mổ đã tiêm thuốc tê, nhưng mà sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy đau.

Sinh con không phải là chuyện của riêng cô, nhất định phải để Giang Cảnh Xuyên biết cô đau mới được.

Bằng không anh còn tưởng sinh con là chuyện nhỏ.

Giang Cảnh Xuyên vội vàng hôn môi cô, đau lòng không thôi, "Không sinh, sau này không sinh nữa."

Mặc dù rất muốn có con gái, nhưng nhìn bộ dạng này của vợ yêu, anh nghĩ sau này không sinh, thật sự không sinh.

Tô Yên lúc này mới nhớ ra, hỏi: "Là con trai hay con gái?"

"Là hai thằng nhóc thúi." Giang Cảnh Xuyên ghét bỏ mắng một tiếng: " Anh đã nói con trai nghịch ngợm, bằng không sao có thể ép buộc em như thế? Chờ bọn chúng trước thành anh cho bọn chúng đẹp mặt."

Tô Yên liếc mắt trừng anh một cái, đáng tiếc lúc này không thể dùng sức, bằng không thế nào cũng phải đánh anh một chút, "Anh dám."

Giang Cảnh Xuyên không để ý lắm cười cười, chờ hai thằng nhóc thúi lớn lên liền lén lúc giáo huấn bọn chúng:)

Lúc trước lựa chọn sinh mổ bác sĩ đã nói qua, tốt nhất trong vòng hai năm không sinh con tiếp, bởi vì thời gian quá ngắn, vết mổ ở thành tử cung lạnh lại chưa tốt, cho nên qua hai năm mới mang thai lần nữa tương đối an toàn.

Tô Yên nghe nói là hai đứa con trai, không thể nói rõ có bao nhiêu thất vọng, nhưng cuộc sống quá mĩ mãn, nên ước muốn càng được trọn vẹn hơn, có trai có gái là tốt nhất.

Cô vẫn luôn muốn sinh một đứa con gái, nghĩ đến đây đã nói: "Ông xã, hai năm sau hoặc vài năm nữa chúng ta liền sinh thêm một đứa nữa đi, em cũng muốn có một đứa con gái."

Giang Cảnh Xuyên hiện tại rất sợ nghe Tô Yên nói những lời này, vội vàng che miệng cô,: "Ừm... . Sau này hãy nói, hiện tại không cần nghĩ tới."

Anh cũng muốn có một đứa con gái, nằm mơ cũng muốn, chẳng qua là lúc nhìn thấy cô sinh con thống khổ như vậy trong lòng liền cảm thấy như sống sót sau tai nạn, so với con gái, cô quan trọng hơn, anh không muốn cô lại trải qua thống khổ như vậy.

Tô Yên cũng đã làm tốt tư tưởng chịu đựng vất vả trong một tháng.

Dù sao trước đó cô cũng chỉ biết, trong lúc ở cữ không thể gói đầu, nếu như là mùa đông thì thật tốt, bây giờ là mùa hè, cho dù cả ngày ở trong phòng có máy lạnh, nhưng mà vẫn rất không thoải mái, nào biết vô luận là bà Giang và mẹ Giang cũng không có yêu cầu cô không thể tắm rửa gội đầu, chỉ nói muốn hạn chế hết sức, sau đó rà soát tất cả các biện pháp bảo vệ, nói tóm lại, một tháng này Tô Yên trôi qua vẫn rất thoải mái.

Gia đình có hai đứa xon trai, sữa mẹ hoàn toàn không đủ dùng, mẹ Giang và Tô Yên lại không nghĩ đến chuyện thuê bảo mẫu, cho nên hai đứa nhỏ thay phiên nhau bú, mẹ Giang lo lắng chu đáo mười phần, bất kể là Tô Yên hai là hai đứa nhỏ đều chăm sóc rất tốt, ra tháng Tô Yên nhìn thấy làn da mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng chưa khôi phục lại được thân hình lúc trước, bất quá cũng mượt mà hơn một chút.

Hôm nay lúc Giang Cảnh Xuyên tan ca về, việc đầu tiên chính là đi lên lầu xem vợ, vừa vào phòng, liền nhìn thấy mẹ con ba người ngồi ở trên giường lớn chơi đùa, không biết có bao nhiêu vui vẻ.

Hai đứa bé trắng trẻo mập mạp mặc yếm Tô Yên may, xem ra là rất vui vẻ.

Đôi bàn chân nhìn đặc biệt rõ ràng, trên người lại ngào ngạc mùi sữa.

Cánh tay và đùi còn có nếp nhăn, đặc biệt hai cánh tay giống như ngó sen, ngấn khúc ngấn khúc.

Mặc dù là trẻ sinh đôi, nhưng diện mạo lại không quá giống nhau, Giang Cảnh Xuyên mỗi lần nhìn hai đứa con trai cảm thấy vô cùng thất bại, vì sao? Bởi vì tên tự không do anh đặc, tên gọi ở nhà càng không đến lượt anh.

Tên tự do ông nội Giang giành đặt trước, đứa lớn gọi Giang Nhất Thần, đứa nhỏ gọi Giang Nhất Trạch.

Đối với hai cái tên này Giang Cảnh Xuyên không có ý kiến gì, bởi vì tên anh là do ông nội đặt.

Tên gọi ở nhà lại bị ba Giang giành lấy, nếu như kỹ năng của ba Giang bằng một nửa của ông nội Giang, Giang Cảnh Xuyên không nói cái gì, cũng sẽ không có ý kiến, nhưng mà ba Giang đặt tên quỷ quái gì vậy? Đứa lớn kêu Đại Bảo, đứa nhỏ kêu Nhị Bảo, Bảo trong bảo khố?

Ba Giang còn rất đúng tình hợp lý nói, ông bà ta thương nói, tên xấu dễ nuôi, Đại Bảo Nhị Bảo hay như vậy mà, cũng dễ phân biệt, người khác vừa nghe là biết hai anh em.

Giang Cảnh Xuyên rất muốn lật bàn mặc kệ, đây là tên quỷ gì? Cùng Cẩu Thùa Cẩu Đản trước kia có gì khác nhau?

Được rồi, Đại Bảo, Nhị Bảo so ra còn hay hơn Cẩu Thừa, Cẩu Đản.

Nhưng mà sự thật chứng minh, hai đứa nhỉ rất thích tên gọi ở nhà này, ít nhất bây giờ kêu một tiếng Đại Bảo, Nhị Bảo, hai thằng nhóc thúi liền biết là gọi nó.

Ba Giang đắc ý đến độ muốn bay lên trời, suốt ngày khoe khoang với mấy ông bạn thân, nói mấy đứa cháu nội của ông thân thiết với ông, hơn nữa lại còn thông minh nhiệt tình, vừa nhìn chính là củ cải đường.

Nhị Bảo có vẻ bám người, mặc kệ là ai ôm nhóc, nhóc cũng không cự tuyệt, Đại Bảo thì không như vậy, nhóc chỉ bám theo Tô Yên thôi, những người khác bình thường nhóc đều lười nhìn tới.

Không đúng, Đại Bảo, Nhị Bảo nhìn thấy cha phản ứng cũng rất khác, Đại Bảo khinh thường liếc,ắt nhìn, chỉ liều mạng nhào vào lòng Tô Yên đòi ôm, Nhị Bảo thì không ngừng kêu a a a, đây là nhóc muốn Giang Cảnh Xuyên ôm hôn nhóc, sờ sờ đầu của nhóc.

Bất đắc dĩ Giang Cảnh Xuyên trực tiếp theo nhẹ hai đứa con, ôm Tô Yên lại gần một chút, dưới cái nhìn của Đại Bảo, công khai hôn Tô Yên vài cái.

Đại Bảo còn nhỏ, không biết anh mắt của cha là khiêu khích.

Nhị Bảo vẫn còn kêu, hai đứa nhóc có một ưu điểm, đó chính là rất ít khóc, cho dù cha không ôm theo ý mình, Nhị bảo cũng không có bỏ cuộc, cũng không có dấu hiệu muốn khóc, vẫn như cũ dai dẳng đòi ôm.

"Anh bế con đi." Tô Yên không nhìn được, lên tiếng nhắc nhở.

Giang Cảnh Xuyên mới rửa tay xong, vừa nghe vợ yêu lên tiếng, không tình nguyện nhanh chóng ôm lấy Nhị Bảo, liên tục quay vài vòng, Nhị Bảo lúc này mới vừa lòng.

Hai đứa nhỏ rất biết điều, cũng không nháo loạn, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đặt bọn nhỏ vào trong nôi, bọn nhóc liền ngoan ngoãn nằm song song, thường thường i a vài tiếng, coi như là anh em đang tiếng hành trò chuyện thân mật.

Kỳ thật Tô Yên cũng không cần tốn quá nhiều tâm trí để chăm sóc hai đứa nhỏ ở phương diện này, dù sao trong nhà này cũng có vài người giúp việc phụ trách chăm sóc bọn nhỏ, nhưng mà cô luôn nghĩ ban ngày bồi bọn nhỏ nhiều hơn, ít nhất cũng để cho bọn nhỏ biết ai là mẹ chúng?

Chăm sóc hai đứa nhỏ kỳ thật rất mệt, này không, Tô Yên bắt đầu xoa xoa thắt lưng.

Giang Cảnh Xuyên đở cô nằm lên giường, cũng bỏ giày leo lên giường, giúp cô mát xa, hai người câu được câu không trò chuyện, "Ngày kia là đầy tháng con, khẳng định đến lúc đó rất náo nhiệt."

"Thật ra ý của anh là, thân thích trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm là được, chính là cha không đồng ý, đến lúc đó em cũng bận." Giang Cảnh Xuyên từ nhỏ đến lớn không thích các loại yến tiệc như này, đặc biệt là sinh nhật, cơ hồ khiến anh phiền nhất, người lớn trong nhà nói muốn giúp anh là một bữa tiệc sinh nhật, không thành vấn đề, anh mời bạn tốt đến nhà ăn bánh ngọt ăn cơm, nào biết đâu yến tiệc lại là một đám nhân vật anh không quen.

Những đại nhân vật đó mang theo lễ vật sang quý, Giang Cảnh Xuyên càng yêu thích thiệp chúc mừng do bạn bè làm.

Anh khi đó liền thề, về sau anh sinh con sinh nhật của con đều dựa vào ý thích của bọn nhỏ mà làm, tuyệt đối không mời người khác.

Tô Yên buồn bực cười một tiếng, "Em có thể hiểu được ý của cha, anh nghĩ lại một chút xem, đây cũng không phải là chuyện khác, là tiệc đầy tháng của các cháu, trong lòng cha khẳng định là rất vui vẻ, người già có rất ít cách để biểu đạt niềm vui và sự yêu thích, bọn họ cảm thấy càng làm phô trương càng biểu hiện sự yêu thích rất lớn, còn nữa, em có chỗ nào mà bận rộn, còn không phải đều do mẹ xử lý?"

Từ khi bắt đầu tiệc đầy tháng của bọn nhỏ, người trong nhà cũng không có để người ở cử như cô quan tâm, cho nên từ đầu tới đuôi, trong ngoài đều do mẹ Giang lo liệu.

Vợ đã nói như vậy, Giang Cảnh Xuyên tự nhiên cũng không nói cái gì nữa, "Cha thật là có ý tứ, ngày hôm qua tự mình đến công ty phát hồng bao, cho là anh không có lên diễn đàn công ty đúng không, còn có người đăng lên diễn đàn nói là ông chủ cũ tốt hơn nhiều, nghĩ là nặc danh thì anh không tra ra được địa chỉ IP hả?"

Tô Yên cũng biết, Giang Cảnh Xuyên là một người lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, nếu ai làm cho anh không vui, anh có thể nhớ cả đời.

"Anh chẳng lẽ còn không cho người ta nói lên tiếng lòng?" Tô Yên cũng có thể lý giải nhóm nhân viên công ty thích nói đùa, đói với hộ mà nói, ai cho họ tiền lương thì người đó tốt, ai tặng bao lì xì cho bọn họ thì người đó tốt hơn, chính là thành thật như vậy.

"Em không biết đó thôi, bởi vì cha làm lớn như vậy gây cho anh không ít phiền phức, hận không thể cho toàn bộ thế giới biết ông ấy là ông nội, ông nội của hai thằng nhóc, hiện tại tất cả các báo trên mạng đều đưa tin tức này." Nhà họ Giang dù sao cũng là đại gia tọc ở thành phố A, hơn nữa ngoại hình của Giang Canhhr Xuyên hoàn toàn có thể so sánh với nam minh tinh, lúc trước anh và Tô Yên kết hôn, anh hai ba ngày đều xuất hiện trên các blog, hiện tại Giang phu nhân sinh hai đứa nhóc, theo địa vị của nhà họ Giang, vẫn có thể chiếm cứ một góc tin tức.

Ba Giang thật sự là rất cao hứng, trước kia một tháng có khi Tô Yên còn không nhìn thấy ông một lần, bây giờ thì hầu như ngày nào cũng nhìn thấy ông.

Này không, hai vợ chồng vừa nói chuyện phiếm một chút, dì Vương đã lên tới, bà gõ cửa đi vào, nói với Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, ba mẹ Giang tới.

Tô Yên ôm Đại Bảo, Giang Cảnh Xuyên ôm Nhị Bảo, hai người đi xuống cầu thang thì nhìn thấy ba mẹ Giang đã ngồi trong phòng khách.

Bởi vì ba Giang mỗi ngày đều đến, cho nên Đại Bảo và Nhị bảo vẫn còn nhận ra ông.

Ba Giang cầm trong tay đồ chơi mới mua, đi đến trước mặt hai cục cưng bé nhỏ, cười nói: "Ông nội lại mua đồ chơi cho các cháu, có thích hay không?"

Đại Bảo là cao lãnh, không nhúc nhích, trên mặt không có biểu tình gì. Bây giờ đã có thể nhìn ra, tổng giám đốc bá đạo Đại Bảo đối với món đồ chơi không có một tí hứng thú nào.

Nhị Bảo vẫn rất thích ba Giang, vung cánh tay đòi ôm.

"Ôi, tâm can bảo bối!" Ba Giang ôm lấy Nhị Bảo, hôn lên khuôn mặt non mềm của nhóc, chọc cho Nhị Bảo cười khanh khách không ngừng.

Mẹ Giang đi qua ôm lấy Đại Bảo, ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy lo lắng, cảm thấy Đại Bảo quá lạnh lùng, không khóc không nháo, ngoại trừ Tô Yên thì không quan tâm ai cả, cũng đã dẫn nhóc đi bác sĩ, bác sĩ nói đứa nhỏ này không có vấn đề gì, rất tốt.

Tất cả mọi người thế mới biết, tổng giám đốc bá đạo Đại Bảo là lười để ý đến nhóm người phàm bọn họ.

"Tiểu Yên, lễ phục đưa đến con vừa lòng không?" Mẹ Giang ôm lấy Đại Bảo không để ý tới người khác ngồi một bên, nhớ tới chính sự, bây giờ mới hổ.

Tô Yên đoạn thời gian trước không có đi ra ngoài mua sắm, mẹ Giang cho người đưa đến không ít tạp chí kêu cô lựa chọn, cuối cùng Tô Yên chọn một mẫu váy màu hồng thiết kế không tệ, mặt tôn lên màu da, cô so với trước khi mang thai béo lên gần 10 cân, cô vốn thiên về dàng hơi gầy, hiện tại nhìn cũng không thấy béo.

"Rất vừa người, cám ơn mẹ ~" người mẹ chồng ở phương diện này, mẹ Giang có thể nói là đạt max điểm, rất nhiều chuyện Tô Yên còn chưa nghĩ tới, bà điều nghĩ đến đầu tiên, hơn nữa sẽ giúp cô xử lý tốt.

Thời điể ở cữ, mẹ Giang lo Tô Yên có chút không thích ứng, cố ý bảo Giang Cảnh Xuyên mời mẹ Giang đến ở một thời gian.

Mẹ Tô sau khi biết được, không chỉ một lần dặn dò Tô Yên, phải hiếu thuận với mẹ chồng.

"Cái yếm này mặt rất đẹp."Ba Giang niết niết cằm Nhị Bảo, thuận miệng nói.

Thời điểm mặc vào cho hai đứa nhỏ, ba mẹ Giang tưởng là mua ở bên ngoài, sau khi biết là Tô Yên may, ba Giang cảm thấy tam sinh mới mẻ.

Lúc trước trong lòng hai vợ chồng thì Tô Yên là một cô gái có hình tượng nũng nịu, trăm triệu lần khoong nghĩ tới cô cư nhiên có thể may yếm, không thể không nói là, cảm giác của ba Giang đối với Tô Yên rất tốt, hiện tại cùng bạn bè ở một chỗ cũng không ngại khoe khoangToo Yên một chút.

Ba Giang cảm thấy phi thường đắc ý, ban ông có một đứa con dâu là hào môn thế gia, tính tình không phải là kém bình thường, con trai của bạn ông cũng không quản được cô ta, chỉ có thể tùy ý cô ta làm gì thì làm. Tô yên thì không như vậy, tuy rằng nói gia thế có hơi kém, nhưng mà cô dịu dàng chăm sóc còn rất hiếu thuận, chớ nói chi còn sinh cho nhà họ Giang hai đứa cháu trai, khiến cho đám bạn tốt của ông hâm mộ không thôi.

"Vậy ngày mai liền mặc đi." Ba Giang dứt khoát nói, còn quần áo nào so với yếm hồng đáng yêu hơn nữa? hai đứa nhóc béo tròn mặc vào đăc biệt vui mừng, còn mang vòng tay, vòng chân đều làm bằng bạc, rất giống mấy đứa nhóc trong tranh chúc phúc ngày Tết.

Mấy đứa nhóc mới sinh ra không lâu chỉ cần trắng béo người lớn ai cũng thích.

Tô Yên trong lòng rất vui, cha mẹ chồng đều nhìn nhận tay nghề của mình.

Thời điểm ăn cơm chiều, ba Giang mới nhớ tới chuyện đại sự, liền mở miệng nói: " Ba trên danh nghĩa có một mảnh đất, diện tích không qua lớn cũng không quá nhỏ, ba với mẹ con đã thương lượng qua, chúng ta đầu tư một ít tiền xây công viên trò chơi tư nhân cho Đại Bảo, Nhị Bảo, các con cảm thấy thế nào?"

Phản ứng đầu tiên của Giang Cảnh Xuyên là phản đối, anh lắc đầu nói: "Này coi như xong, không có lời."

Nếu như là con gái của anh, anh giơ hai tay tán thành:)

Con trai coi như xong:)

Ba Giang buông đũa xuống, ffapaj bàn một cái: "Con đang nói cái gì vậy? Không có lời? Như thế nào là không có lời?"

Dùng cho cháu của ông đều có lời đều đáng giá (╯‵□′)╯︵┻━┻

Giang Cảnh Xuyên mặt không đổi sắc nói: "Nếu là công viên trò chơi tư nhân, có phải hay không về sau chỉ cho bọn nhóc chơi? Cho dù ngẫu nhiên có vài ba đứa bạn chơi với nhau, cũng không tránh khỏi có chút cô đơn, muốn duy trì một công viên trò chơi tốn bao nhiêu tiền, còn không bằng dùng sô tiền này vào việc giáo dục bọn nhóc, con cho rằng như vậy rất tốt, nếu về sau bọn nó muốn đi công viên trò chơi chơi, đi đến nơi có nhiều loại hình trò chơi là được rồi, nơi đó có nhiều bạn bè nhỏ."

[ Cổ đại xuyên hiện đại ] Xem ra anh rất có tiền Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ