Chap 10

170 32 16
                                    

Tiếng gõ từ chiếc búa sau khi quan tòa đã ra bản án và kết thúc. Đó là cái giá phải trả đối với một người đàn bà mất đi lý trí, làm điều điên rồ, đáng lên án với con mình. Quan trọng hơn, đó lại chính là con của anh. Con trai anh, anh có nghĩa vụ bảo vệ, mang lại an toàn và công bằng cho con mình. Tuấn Hoài cảm thấy có chút tội lỗi với Cửu Tuấn Phong, hắn ta vốn đã dặn dò mình trước đó nhưng chính mình lại không cảnh giác...

Sau phiên tòa đó, Cửu Tuấn Hoài nhanh chóng thu xếp để quay lại Kim gia đón cậu, anh nghĩ thầm, thằng nhóc liệu nó có nhớ mình nhiều thật nhiều không nhỉ?

Trời vẫn thương anh vì cục bột ngày nhớ anh phát chết đi được.

_BABA!!! Baba lâu trở lại bỏ rơi con... -Giọng mũi sụt sùi vang lên nhỏ nhẹ.

_Ba có bỏ rơi con đâu. Chấn Hoàn con xem, ba đến đây đón con về với ba này. Nhưng chẳng phải ban đầu con đã nhất quyết muốn ở cùng bà nội, bỏ rơi ba đó sao? -Tuấn Hoài ôm cậu cười.

Bà Kim ngồi đối diện, không nhịn được cũng cười, đứa nào cũng con nít.

_A... Thế Chấn Hoàn xin lỗi baba, cho Chấn Hoàn về với baba nha? -Cậu dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh.

_Con nghĩ ba không cho sao? Mau sang chào bà nội rồi chúng ta cùng về! -Tuấn Hoài thơm nhẹ lên tóc con.

Cậu bé lăn xăn chạy đến chỗ bà Kim ngồi, hai tay lay lay đầu gối bà, nỉ non.

_Bà ơi, Chấn Hoàn đi về rồi bà có cô đơn không?

_Đương nhiên là có rồi. -Bà Kim xoa đầu cậu. _Nhưng con phải về với baba con, lâu lâu lại tới thăm bà, thực ra bà có rất nhiều việc để làm a, cũng sẽ không cô đơn lắm đâu, Chấn Hoàn của bà đừng lo nhé!

Chấn Hoàn nghe xong cảm thấy rất nhẹ nhõm, cậu chỉ cần nghe lời an ủi bình thường, thật tâm hay không cậu không cần biết, cậu rất tin tưởng khi đã nghe, đương nhiên bà Kim không nói dối cậu rồi.

_Nếu thế con sẽ đưa Chấn Hoàn về nhà, mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ. Mẹ đã vất vả trông chừng con của con rồi. Cảm ơn mẹ. -Tuấn Hoài xách balo của con trai đứng dậy.

_Lúc nào rảnh con đều có thể đến đây, Kim gia luôn mở cửa chờ các con. -Bà Kim cười.

_Chấn Hoàn bai bai bà nội!

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi gara, tiến ra đường lớn trở về nhà. Chấn Hoàn vui vẻ ngồi hát trên xe, hai chân cứ đung đưa theo lời cậu hát. Anh cười nhẹ nhìn cậu.

_Con có vẻ vui quá nhỉ? -Tuấn Hoài tham gia hỏi.

_Đúng vậy a! Được trở về nhà với baba thật sướng! -Chấn Hoàn híp mắt.

_Thế ở với bà nội không vui hả con?

_Có chứ ạ, nhưng Chấn Hoàn nhớ baba lắm.

Đây chính là câu trả lời đơn giản gây xúc động với anh nhất.

_Con trai có muốn đổi nhà mới không? -Việc này anh cũng nên tham khảo ý kiến của con xem sao.

_Nhà mới ạ? Có chứ, có chứ! Baba xem, nhà chúng ta đã cũ quá rồi a, Chấn Hoàn cảm thấy không thoải mái! Nhưng, nếu ở nhà mới có baba thì con mới ở a!!!

[HoeHwan fanfic] Cả Đời Chỉ Có Một Bảo Bối!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ