CHƯƠNG 9: HI VỌNG

19 1 0
                                    

Máy bay cuối cùng đáp tới sân bay, người tới đón tôi vẫn là Nguyên Húc. 

“Tại sao chỉ có mình anh?” Tôi cười hỏi anh ta 

“Này, em nói thế sẽ làm tổn thương trái tim anh đấy, Đường chủ Ngưng Tịch ạ.” Lời nói có vẻ oan ức thế nhưng trên mặt anh ta lại vô cùng thoải mái. 

“Đừng trêu em nữa, anh biết rõ em hỏi gì mà?” 

Mỗi lần tôi trở về, Vũ đều sẽ tự thân tới đón tôi, chỉ có lần này là ngoại lệ. 

“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Người quản lí đến Tổng Đường họp, anh ta dặn anh tới đón em.” 

Tôi nhíu mày: “Muộn vậy à?” 

“Mấy vị trưởng bối trong họ nói là có chuyện khẩn cấp muốn bàn bạc với anh ta vì vậy anh ta bắt buộc phải đến. Em không cần lo đâu, nhược băng cũng đi cùng mà.” Anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tôi, cừi giải thích. 

Tôi khẽ gật đầu, Nguyên Húc mở cửa xe cho tôi,tôi cũng lên xe. 

Joey ở phía sau lưng tôi, gặp Nguyên Húc, cậu chỉ gật nhẹ đầu thay lời chào, Nguyên Húc mỉm cười với cậu. 

Tên nhóc này trước giờ vẫn vậy người khác cũng quá quen rồi. 

“Hai người còn lại đâu?” Tôi hỏi tiếp. 

“Đằng Tuấn bay đến Paris rồi, cậu ta bảo ngày mai có buổi trình diễn bộ sưu tập thời trang mùa xuân của cậu ta, bảo nhất định phải tới tham dự, cho nên không chờ em về được. Cậu ấy còn bảo ngày mai sẽ thông báo bắt em phải sang bên đó chúc mừng cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bãi công ngay lập tức.” Nguyên Húc cười nói. 

Tôi cũng cười: “Thật không? Anh ấy nói như vậy à? Vậy anh thay em nói với anh ấy, anh ấy thà về đó ôm người đẹp nước Pháp trong tay cũng không đến đón em, vì vậy em sẽ không tới chúc mừng anh ấy đâu. Không cần anh ấy phải bãi công, em cho anh ấy nghỉ hẳn một năm, bất chỉ là đừng hòng lĩnh lương.” 

“Ồ, chắc anh ta sẽ điên đến mức giậm chân bùm bụp mất.” 

“Nguyễn Linh thì sao?” Tôi hỏi, trong mấy người chúng tôi cô bé là ít tuổi nhất cho nên chúng tôi đều coi cô ấy như em út của mình. 

“Nó nói mai có cuộc thi ở trường, nó phải quay về trường để thi. Nó nói nếu lần này nó giành được học bổng thì sẽ mời chúng ta sang Pháp ăn một bữa hoành tráng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải tặng nó một món quà, còn phải để tự tay nó chọn.” 

Tôi cười gật đầu: “Nó càng ngày càng khôn lỏi.” 

Trước đây tôi đã từng đồng ý với họ, lúc nào không có nhiệm vụ gì thì có thể để bọn họ tự do chăm lo cho cuộc sống của mình. Vậy là, Đằng Tuấn chọn công việc thiết kế thời trang, Nguyễn Linh muốn học tiếp, Nguyên Húc thì mở một nhà hàng Hàn Quốc… Nhìn bề ngoài, họ trừ xinh đẹp hơn một chút thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường. Tôi hiểu rõ, thực ra trên đời này, ai cũng muốn có một cuộc sống bình thường như bao người. 

Công việc của một sát thủ quá nặng nề, chúng tôi cũng cần những hoạt động khác để điều hòa chính mình. 

Nhưng cũng có một ngoại lệ đó chính là Thiện Nhược Băng. Anh ta bảo: “Anh không nghĩ được ngoài công việc giết người thì anh còn có thể làm gì và muốn làm gì”. 

Dạ Ngưng Tịch Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ