Sunggyu sau khi nghe lời đe dọa của tên kia liền vội tìm Woohyun thì nghe thấy tiếng hét rất lớn đầy sợ hãi của cậu khiến anh lo lắng vô cùng, tim anh nhói đau cơ hồ như ai đang bóp nghẹt trái tim mình. Anh cũng rất sợ hãi, mong sao tên khốn kia chỉ dọa cậu thôi, chỉ là dọa thôi./Sunggyu/ Woohyun à, cố lên em! Anh sắp tìm được em rồi. Đừng sợ em nhé! Đừng sợ!
Khốn khiếp sao chỗ này rắc rối thế! Rõ dàng giọng cậu ấy vang lên nơi này mà sao không thấy nhỉ? Vì nghe thấy tiếng hét của cậu, mà không tìm thấy cậu đâu khiến tâm trạng anh rối bời, hoảng loạn vì lo lắng cho cậu.
Từ trước đến nay chưa bao giờ anh mất bình tĩnh thế này. Tim anh đập loạn nhịp điên cuồng, cảm giác lo sợ đang vây lấy người anh như nghẹt thở.
Khi anh nghe thấy tiếng khóc nức nở, tiếng cầu xin, kêu cứu hoảng loạn của cậu đang vang vọng đâu đây, rất gần thôi. Anh đã phải gạt cậu ra bên ngoài để tĩnh tâm lại, để xem nơi nào đáng khả nghi nhất ... Và anh đã tìm ra nó.
Anh như đứng tim khi vừa nhìn về phía hồ nước. Ở đó có cậu đang kêu khóc, gào thét trong sợ hãi và hoảng loạn, rồi cuối cùng là buông xuôi.
Không! Anh không cho phép cậu buôn xuôi. Anh không cho phép cậu chết trước mặt anh! Woohyun, hãy mạnh mẽ lên em.Phía sau cậu là mấy con cá mập trắng to lớn, chúng lao về phía cậu như tên bắn, và chuẩn bị đớp lấy con mồi. Nhìn thấy cậu đang gặp nguy hiểm anh nghiến răng tức giận, rút súng liên thanh, hai tay hai súng bắn liên tục vào đầu và cổ bọn chúng chính xác từng li.
Sau một loạt tiếng nổ của súng, bọn cá mập chết ngay tại chỗ. Không gian tĩnh mịch rơi vào khoảng im lặng, u ám đến đáng sợ. Nhìn bọn ngư quái kia chết hết, anh mới tạm yên tâm vì tạm thời bây giờ cậu đang được an toàn
Rồi quay sang bọn chủ mưu, anh muốn xử lý bọn chúng thật nhanh ... để đưa cậu trở về ... Vì anh biết lúc này đây cậu đang rất sợ hãi và cần anh bên cạnh bảo vệ, che chở
/Sunggyu/ Woohyun à! Đợi anh một chút nhé
''Hahaha. Thằng cháu quý hóa của ta vác xác đến rồi à. *nghiến răng* Nhưng ai cho mày dám giết con cưng của tao?''
''Hóa ra là ông! Dạo này ông tự biết đẻ ra cá nhỉ.''
''Mày... Thằng ranh ... Hôm nay sẽ là ngày dỗ của mày. Tao mà không giết mày tao không phải là người.''
''Hahaha. Còn chưa biết là ai đâu. Cẩu huyết thì vẫn mãi là cẩu huyết thôi. ''
Hai người vừa mới giáp mặt mà đã sử dụng những lời nói cay độc xỉa xói nhau. Đơn giản là hận thù của bọn họ cơ hồ chỉ được giải quyết khi một người ngã xuống. Woohyun thấy anh mải nói chuyện với tên đó không thèm chú ý đến cậu. Vội vàng hét lớn
''Anh ơi! EM Ở ĐÂY! Mau đến cứu em đi!... Huhuhu ... Nơi này đáng sợ lắm ... Em không muốn ở đây nữa đâu ... Huhuhu ... Cứu em với huhuhu.''
''Anh ơi! Cứu em ... Huhuhu em xin anh đấy ... Làm ơn cứu em đi mà ... Huhuhu ... Nơi này vừa tanh, vừa lạnh, vừa đáng sợ ... Em chết mất ... Em không muốn ở đây nữa đâu ... Cứu em với... Huhuhu.''
Anh nghe giọng cậu mà lòng không khỏi chua xót. Cậu đã khóc quá nhiều nên giọng lạc hẳn đi. Thấy cậu khóc lóc kêu cứu, ruột gan anh quặn đau cơ hồ như đang tách làm đôi, xót xa vô cùng. Chẳng có gì đau đớn bằng chứng kiến cảnh người mình yêu thương đang sợ hãi, hoảng loạn cần mình bên cạnh, mà mình không thể. Tất cả chỉ được miêu tả hết qua từ BẤT LỰC.
Anh biết rõ rằng bây bây giờ anh tất nhiên có thể nhảy qua cứu cậu ngay. Nhưng nếu bây giờ anh đi cứu cậu, mấy tên kia chắc chắn sẽ thừa dịp cứu cậu liền đánh lén anh, đến lúc đó anh không đủ tự tin mình có thể bảo vệ cậu an toàn được nữa không?
Cho nên anh quyết định bỏ ngoài tai tiếng kêu cứu của anh để tập trung vào kẻ thù của mình. Nhưng tiếng khóc rấm rứt, giận hờn của cậu khiến thôi thúc anh, khiến anh không thể nào chịu thêm được nữa.
Nhìn cậu đang chới với trong hồ nước nồng nặc mùi máu tanh, khuôn mặt đã tím tái vì lạnh và sợ hãi, trong đôi mắt đẫm lệ kia anh biết có sự trách móc, giận hờn, đau đớn, sợ hãi...
Cậu đâu biết rằng, cậu đau một, thì anh đau gấp trăm ngàn lần. Việc này thật là quá sức chịu đựng của anh.''Hahaha. Thằng ăn hại kia! Nếu mày không cứu được vợ mày, thì để tao vớt vợ mày lên hộ cho. VỚT NÓ LÊN ĐI!''
''KHỐN KHIẾP!''
ĐOÀNG...
ĐOÀNG...
ĐOÀNG...
Anh vừa thấy tên nào chạm vào cậu liền nổ súng bắn chết tên đó. Bọn chúng thấy vậy liền rút súng ra bắn trả, anh chỉ nhếch mép cười, rồi lộn nhiều vòng giơ tay lia súng nhắm đầu bọn chúng bắn tới. Khiến bọn chúng hoa hết cả mắt, không biết anh ở nơi nào mà bắn, với kiểu bắn loạn xạ của bọn chúng. Chỉ sau hai phút ngắn ngủi anh đã hạ gục được tất cả bằng một phát bắn xuyên thái dương.
Nhưng anh đã quên mất tên đầu xỏ đang theo dõi anh ở bên trên. Hắn ta ngẩng cao đầu nhếch miệng cười giơ cao súng thẳng hướng cậu bắn tới.
Hắn muốn nhìn thấy anh phải thống khổ khi mất đi người mình yêu ngay trước mắt. Sau đó tâm trí sẽ hoảng loạn và đó sẽ là cơ hội tốt để hắn ra tay giết anh.Tiếng súng nổ lớn, viên đạn như xé toạc cơn gió bay về phía cậu. Lúc đó vừa giải quyết bọn kia xong lên anh không thể ngăn viên đạn đó lại.
Nhìn cậu trợn mắt sợ hãi nhìn viên đạn bay về phía mình anh không hề do dự vội phi đến chỗ cậu, ôm cậu vào lòng che chắn. Một tay anh cũng bắn về phía tên chủ mưu.Khi đạn vừa bắn ra thì...
BỤP ...
Máu từ lưng anh bắn ra. Tay anh chảy ra nhiều mồ hôi, khuôn mặt anh tái mét nhưng vẫn cố gắng mỉm cười chấn an cậu.
Đừng sợ!
Đã có anh ở đây rồi...
____Hết chương 38____❤
BẠN ĐANG ĐỌC
[GyuWoo Ver] Vợ Ngốc À! Em Trốn Được Tôi Sao
FanfictionVăn án: Nam Woohyun: 20 tuổi, đẹp trai, đáng yêu, ngốc nghếch và rất nhát gan sợ chết. Khi cậu vừa xuống sân bay, thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ Có một tên đàn ông, một mình hắn đánh ba mươi người còn lại máu me đầm đìa nhìn rất ghê ng...