Tiếng súng khô khốc lại vang lên một lần nữa, và đích đến của viên đạn chính là đùi Haneul. Máu một lần nữa lại bắn ra tung tóe, nhưng cũng may có thể Haneul chỉ muốn cảnh cáo lên viên đạn chỉ trú ngụ ở phần cơ mềm thôi.
Tiếng nổ lớn vang trời khiến Woohyun giật mình tỉnh dậy. Cậu mệt mỏi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn xung quanh, và... chết lặng tại chỗ khi khắp nơi đều là máu, cậu... cậu sợ hãi tỉnh hẳn ngủ, cố gắng trấn tĩnh, đảo mắt liên hồi xem mình có bị hoa mắt hay mê ngủ không?
Nhưng khi hình ảnh Haneul và Eun Jung bê bết máu đập vào mắt cậu...
''AAAAAAAAAAAAAA''
Lúc này đây cậu sợ mãi hoảng loạn thật sự. Tại sao lại như vậy? Sao vừa ngủ một chút hai người họ đã máu me be bét nằm đây rồi? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu không biết gì hết? Tất cả đều không liên quan đến cậu! Sợ quá! Huhuhu phải làm sao bây giờ?
Woohyun sợ hãi khóc lớn, cậu hoảng loạn nhắm chặt mắt lại và lắc đầu liên tục như không chấp nhận sự thật này?
''Huhuhu... Máu... Máu...Có ai không... Cứu tôi với... Huhuhu....Sunggyu ơi cứu em... Huhuhu...''
Tiếng thét của Woohyun đã làm mọi người giật mình, bọn họ đều tròn mắt lên nhìn cậu, và đều lo lắng không biết cậu tỉnh dậy ngay lúc này sẽ là tốt hay xấu đây?
Riêng chỉ có Sunggyu! Khi anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của cậu, nó đã làm lòng anh đau đớn vô cùng. Anh biết cậu sợ nhất là mấy cảnh chết chóc máu me đẫm sàn thế này! Và anh càng đau lòng và xót xa hơn khi cậu nhắm tịt mắt khóc nức nở trong hoảng loạn. Không kiềm chế được, cho dù vết thương vẫn còn đang rất đau...
Anh vội vã cất súng và cố gắng bước xuống nhà với cậu, anh không thể để cậu một mình hoảng loạn trong sợ hãi như thế được. Woohyun khóc đến nỗi cậu cảm thấy như mình sắp kiệt sức đến nơi, cậu mong sao mình sẽ ngất đi và khi cậu tỉnh lại ở đây sẽ không có gì cả và những gì cậu vô tình vừa thấy cũng chỉ là giấc mơ không có thật.
Cảm giác trống trải mù mịt đang vây lấy cậu, ngay cả trái tim cậu cũng bị bóp nghẹt vì khó thở... Đúng lúc cậu cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa...
Bỗng xuất hiện một vòng tay ôm nhẹ lấy cậu như bảo vệ che chở và yêu thương trân trọng. Nhưng cậu vẫn nghĩ đó là ảo giác làm gì có ai tự nhiên xuất hiện mà ôm cậu chứ...
Nghĩ như vậy cậu càng tủi thân khóc lớn hơn... lúc đó dường như cậu cảm giác thấy vòng tay đó ngày càng ôm cậu chặt hơn, sưởi ấm cho cậu... Rồi một giọng nói dịu dàng, tình cảm, ngọt ngào, trầm ấm xen lẫn đau xót vang lên...''Vợ ngoan không khóc nữa nào! Có anh ở đây rồi! Đừng sợ!''
Nghe thấy giọng nói mà mấy ngày nay cậu luôn ao ước mong ngóng được nghe thấy ... cứ ngỡ như là mơ... Cậu không dám mở mắt ra vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biến... Trong vô thức tiếng khóc của cậu im bặt, khẽ vểnh tai nghe ngóng xem có nghe thấy điều gì nữa không?
Nhìn những biểu hiện này của cậu khiến anh vừa buồn cười vừa xót xa... Anh biết cậu đang nghĩ gì aaa ~
''Ngoan! Là anh đây mà! Không phải mơ đâu! Anh đã hứa anh luôn bên em rồi đó thôi! Mở mắt ra nhìn anh đi nào?''
Nghe thấy anh nói vậy, cậu vừa hồi hộp vừa lo lắng! Cậu sợ! Nếu chẳng may khi mình vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất thì sao!
...
Nhưng nếu không mở lỡ anh giận bỏ đi thì sao! Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, cậu đã nghe theo tiếng gọi của con tim mách bảo... Hãy mở mắt! Chắc chắn anh sẽ ở bên, anh đã hứa sẽ luôn luôn bên cậu mà không bao giờ bỏ rơi cậu ... cậu tin điều đó.Cậu từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh, tuy hơi xanh xao nhợt nhạt nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai... Bất giác cậu cũng mỉm cười, đôi mắt không rời khuôn mặt anh.
Tim cậu đập liên hồi khiến cậu lo ngại anh mà biết được nhất định sẽ cười cậu mất. Đôi mắt tròn xoa ngỡ ngàng, miệng cậu khẽ khàng lắp bắp
''Sung... Sunggyu!''
''Ừ! Anh đây!''
Cậu sung sướng ôm chầm lấy cổ anh, khiến anh khẽ nhíu mày khi cậu chạm vào vết thương.
''Hahaha Sunggyu! Là anh thật rồi! Hahaha''
''Ngốc!''
Ya! Cậu nhớ anh đến phát điên rồi mà anh còn kêu cậu ngốc hả?
''Em không ngốc'' Cậu dẩu môi, phồng mang trợn má nhìn anh, làm anh sủng nịnh khẽ véo nhẹ vào mũi cậu
''Lại còn không ngốc ?''
''Hứ! Ứ THÈM CHƠI VỚI ANH NỮA.''
Cậu hờn dỗi quay mặt sang hướng khác, thì lại đúng chỗ Haneul và Eun Jung đang nằm bất động tại chỗ, máu me lênh láng khắp nơi. Cậu sợ hãi run rẩy ôm chặt lấy anh gào thét
''Ááááááá! Máu! Máu! Sợ! Sợ! Có người chết rồi huhuhu.'' Cậu nói còn chả ra câu.
''Vợ ngoan đừng sợ có anh ở đây rồi! Đừng sợ nhé! Để anh đưa em lên phòng nghĩ ngơi. MANG HAI TÊN NÀY VỀ BANG CHO TÔI! Nhốt vào để tôi xử.''
_____Hết chương 54____❤
BẠN ĐANG ĐỌC
[GyuWoo Ver] Vợ Ngốc À! Em Trốn Được Tôi Sao
Fiksi PenggemarVăn án: Nam Woohyun: 20 tuổi, đẹp trai, đáng yêu, ngốc nghếch và rất nhát gan sợ chết. Khi cậu vừa xuống sân bay, thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ Có một tên đàn ông, một mình hắn đánh ba mươi người còn lại máu me đầm đìa nhìn rất ghê ng...