Chap 43: Ôm một cái

120 5 1
                                    


Biện Thiên Vũ nhăn nhăn mũi nhỏ đánh cái hắt xì, sau đó mới dùng giọng điệu ngái ngủ nũng nịu ôm cổ cậu:

"Ba nhỏ, ôm."

Nhìn đến dáng vẻ đáng yêu này của con trai, Bạch Hiền hận không thể cắn cho một cái, đưa tay ra ôm lấy thằng bé rồi bế vào trong nhà vệ sinh bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Sau khi thay cho cục cưng một cái yếm jean xong, Bạch Hiền mới thu xếp thêm chút quần áo vào va li. Đứa nhỏ thấy cậu làm việc cũng mon men đi lại gấp quần áo của mình, chẳng khác gì một ông cụ non cả, cánh tay ngắn ngủn khó khăn lắm mới cuộn được đồ lại, sau đó đem đưa cho cậu. Bạch Hiền xoa đầu con trai, quăng qua một ánh mắt tán thưởng.

"Giỏi lắm!"

"Ba nhỏ, chúng ta sẽ đi du lịch sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn háo hức nhìn cậu, khiến Bạch Hiền có chút khó xử:

"Không phải, bảo bối, chúng ta chuyển đến nơi khác ở."

Biện Thiên Vũ gật gù đầu nhỏ, không nhõng nhẽo đòi ở lại đây, mà ánh mắt còn phát sáng hơn bởi vì được đến nhà mới. Tính tình chính là ngoan ngoãn như vậy, thật giống cậu khi còn bé. Bạch Hiền tự khen bản thân một phen, sau đó ôm con trai ra ăn sáng, sẵn tiện kéo va li ra đến cửa.

Cậu nhắn tin hẹn gặp Bạch Hạo Trì, nhưng anh lại có chút việc ở công ty nên không đến được, đành gọi điện thoại cho anh.

"Hạo Trì, tôi có chuyện quan trọng muốn nói, anh không đến được cũng không sao."

[Có chuyện gì? Sao em lại gấp như vậy? Đợi anh một lát được không?]

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dễ nghe của Bạch Hạo Trì, khiến khóe mắt Bạch Hiền cũng hơi cay. Cậu nên làm sao mới đúng? Cậu không muốn Bạch Hạo Trì bị tổn thương, càng hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, nhưng cuối cùng con trai cậu vẫn quan trọng hơn anh ấy.

"Thời gian qua, rất cảm ơn anh."

[...] Bạch Hạo Trì cảm giác được có gì đó không đúng lắm, nghe xong chỉ im lặng, chờ cậu tiếp tục tiếp lời.

"Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây, có được không?"

Bạch Hiền cắn môi, tựa đầu vào trên cửa nhìn ra khoảng sân nhỏ bên ngoài, ánh mắt không có tiêu cự.

[Ừ. Em có thể nói cho anh lí do không?]

Giọng của Bạch Hạo Trì nghe thật nhẹ, chỉ là cậu có thể cảm nhận được tâm tình của anh hiện giờ, có lẽ rất khó chịu, rất tuyệt vọng. Bạch Hiền không đành lòng khiến anh khổ sở, thành thật nói:

"Anh biết chuyện của tôi và Phác Xán Liệt, vậy ắt hẳn anh cũng biết cha của Thiên Vũ là ai, phải không? Hôm qua anh ta có đến tìm tôi."

Bạch Hiền nói đến đây lộ ra sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, khiến tim Bạch Hạo Trì như thắt lại.

[Anh có thể giúp em.]

"Không giúp được, Hạo Trì, tôi biết Bạch gia và Phác gia không thua kém gì nhau, nhưng Phác Xán Liệt chưa từng ký giấy ly hôn, trên danh nghĩa, tôi vẫn là vợ của anh ta. Hơn nữa, Tiểu Vũ..."

Chuyện này đối với Bạch Hạo Trì là không công bằng, thậm chí cậu còn làm anh chịu khổ bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy cực kì áy náy.

[Em đang ở đâu? Anh sẽ đến.]

Bạch Hạo Trì chỉ đơn giản hỏi như vậy, cũng khiến nước mắt cậu sắp tràn mi. Anh ấy có phải tên ngốc không chứ?

"Vẫn còn ở nhà dì."

[Chờ anh.]

Nói đến đây liền tắt máy, Bạch Hiền biết anh ấy đang trên đường đến, đứng ở trước cửa nhà thẫn thờ mất một lúc lâu.

Chỉ thấy từ ngoài cổng, một nam nhân tuấn tú vận áo sơ mi đen bước vội về phía cậu, tóc mai trước trán hơi rối loạn. Cậu đợi anh đến gần, đưa tay giúp anh chỉnh lại những sợi tóc vào nếp.

Bạch Hạo Trì hiếm khi thấy được vẻ mặt dịu dàng này của cậu, sững người lại trong chốc lát, chợt cười khổ bắt lấy tay cậu, ánh mắt vô cùng chân thành:

"Bạch Hiền, nếu anh cầu hôn em, em sẽ đồng ý sao?"

Bạch Hiền thở dài một hơi, cảm nhận được bàn tay có chút vết chai của anh mang theo hơi ấm, trong lòng cũng mềm xuống.

"Có lẽ, sẽ đồng ý."

Bạch Hạo Trì vuốt ve lòng bàn tay trắng mềm của cậu, môi mỏng hơi mím:

"Anh thật muốn biết, em có từng nảy sinh chút tình cảm nào với anh hay không?"

Bạch Hiền rũ mi mắt, thật lâu sau mới trả lời một chữ: "Có."

Bạch Hạo Trì nhìn cậu, đột nhiên đưa tay kéo cậu vào trong lòng mình. Nam nhân cao khoảng 1m8 có hơn, cho dù lúc này Bạch Hiền đi giày độn cũng còn kém đến mười mấy phân, vì vậy đầu liền tựa vào trên cổ anh.

Ngửi được mùi hương quen thuộc trên tóc cậu, Bạch Hạo Trì khẽ nói:

"Như vậy là đủ rồi. Nếu Phác Xán Liệt lại một lần nữa làm tổn thương em, anh nhất định sẽ không tha cho hắn."

Khi nói ra lời này, ánh mắt Bạch Hạo Trì cực kì ngoan độc và quyết tuyệt. Anh biết Bạch Hiền yêu thương Tiểu Vũ như thế nào, cũng hiểu cậu còn nhiều tình cảm với Xán Liệt. Anh không muốn dễ dàng buông tay, lại không đành lòng để cậu khó xử. Nếu Phác Xán Liệt đã dùng cách này giữ cậu lại bên mình, thì tốt nhất đừng để anh phải thất vọng.

Anh cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên gò má xinh đẹp của Bạch Hiền:

"Đây xem như lợi tức vì những năm qua."

Dứt lời, Bạch Hạo Trì cúi đầu hôn xuống, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Lần đầu tiên sau chừng ấy năm, Bạch Hiền tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy. Cái hôn của anh không bá đạo lại ngang ngược như Phác Xán Liệt, mà có thêm mấy phần ôn nhu, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cậu, Bạch Hiền cũng không phản kháng chút nào, để mặc anh hôn.

Bạch Hạo Trì quyến luyến ở cánh môi của cậu hôn nhẹ một cái, sau đó mới buông cậu ra. Khuôn mặt Bạch Hiền ửng hồng vì thở gấp, hơi thở thơm ngát quanh quẩn bên chóp mũi anh. Anh thật hi vọng có thể ôm cậu như thế này mãi, vĩnh viễn cũng không rời.

Bạch Hiền nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tim cũng nhảy lên liên hồi, cậu khó xử nói:

"Xin lỗi anh."

"Không cần phải xin lỗi, là anh tự nguyện."

Bạch Hạo Trì khẽ cong khóe môi, trên nụ cười còn có mấy phần nhu tình ngọt ngào, khiến cho người đối diện hơi thất thần một chút.

"Em phải chuyển đến chỗ ở của anh ta?" Anh nhìn va li sau lưng cậu, trong lòng hiểu rõ một chút.

[ChanBaek ver] Bạch Hiền, em chạy không thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ