"Cộc cộc." Cửa phòng bệnh của Thẩm Ninh bị gõ vang.
"Vào đi." Thẩm Ninh ngồi trên ghế dựa, mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng nghe thấy âm thanh vẫn là mở mắt theo thói quen.
Cửa phòng bị kéo ra, Thẩm Ninh cho rằng đi vào chính là nhân viên hộ lý, bởi bì không sai biệt lắm đến thời gian mát xa, gần đây người muốn gặp anh rất nhiều, còn có fan của anh đuổi tới Nhật Bản, nhưng đều bị Liễu Dật ngăn cản, nói là sắp giải phẫu không tiện gặp khách.
Người tiến vào không có lên tiếng, chỉ là đóng cửa lại, Thẩm Ninh cau mày, thợ mát xa làm mát xa cho anh đều sẽ đẩy xe tiến vào, bởi vì yêu cầu công cụ, Liễu Dật hoặc là bác sĩ, vào cửa nhất định sẽ đánh tiếng, người này như thế nào không lên tiếng a.
Vừa định lên tiếng Thẩm Ninh phát hiện tay mình vậy mà bị nắm trụ, hơn nữa còn là toàn bộ tay phải đều bị nắm lấy, nhiệt độ và xúc cảm trên tay truyền đến quen thuộc như vậy, cho dù thời gian cách lâu như vậy anh vẫn như cũ nhớ tới rõ ràng.
Hốc mắt trong nháy mắt liền có chút nóng.
". . . . . . Anh cuối cùng tới rồi." Thân thể Thẩm Ninh căng cứng, mặc dù đã làm tốt chuẩn bị gặp mặt cùng Hạ Lập Nhân, nhưng thật sự gặp rồi nội tâm anh dâng lên chua xót đều sắp khiến anh không thể hô hấp, trái tim vừa trướng vừa đau, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên nói như thế nào ra khỏi miệng.
"Thật xin lỗi . . . . . ." Hạ Lập Nhân ngồi xổm người xuống, cầm lấy tay Thẩm Ninh áp vào trên mặt mình, "Thật xin lỗi . . . . . ." Hắn lặp đi lặp lại nói xin lỗi, ngoại trừ những lời này hắn không biết nên như thế nào mới biểu đạt hối hận trong lòng.
". . . . . ." Thẩm Ninh phát hiện mu bàn tay có xúc cảm ướt át, Hạ Lập Nhân khóc, phải nói xin lỗi chính là anh mới đúng, anh ích kỷ như vậy, vì cái gọi là tự ái tổn thương người thích mình nhất yêu mình nhất.
Anh nhắm mắt lại, nước mắt ngăn không được chảy xuống, hai người bọn họ quanh đi quẩn lại lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì a . . . . . .
Thật là hai kẻ ngốc.
Cùng người yêu chặt chẽ ôm hôn cùng một chỗ, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn nữa sao, nước mắt Thẩm Ninh dừng không được, rất thích . . . . . . rất thích người này, lúc đó tại sao mình muốn rời khỏi người này, anh thật sự là người ngu nhất ngốc nhất trên thế giới, bọn họ lẫn nhau bỏ lỡ bao nhiêu thời gian tuyệt vời.
Nụ hôn của Hạ Lập Nhân triền miên lại ôn nhu, tràn đầy thương tiếc, giống như là đang che chở trân bảo yêu thương nhất, qua một lúc lâu hắn mới buông người trong ngực ra, sau đó một lần nữa ôm chặt Thẩm Ninh, hiện tại ngôn ngữ gì cũng đều là dư thừa, hắn chỉ muốn cùng người trong ngực ở chung một chỗ, chỉ cần người này ở bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy thật hạnh phúc . . . . . .
Liễu Dật đóng lại cửa sổ đối diện gian phòng, hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hai người kia rốt cục là hòa hảo đi, phí trắc trở lớn như vậy, cuối cùng vẫn là một lần nữa ở chung một chỗ."Ai . . . . . ." Liễu Dật cảm giác mình cũng coi là Thánh mẫu, kỳ thực hắn đối với Thẩm Ninh thật sự có hảo cảm, nếu không phải cảm thấy hai người kia căn bản đứt không được, hắn nhất định sẽ đi tranh thủ một phen.
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, tình cảm Thẩm Ninh đối với Hạ Lập Nhân hắn căn bản dao động không được.
"Ai . . . . . . Thôi vậy, đi tìm Maynard uống chén rượu đi, kỳ thực được người thích đến loại trình độ này cảm giác còn rất tốt, mặc dù phiền chút, nhưng lúc trống rỗng liền cảm giác có người như vậy còn rất không tệ.
. . . . . .
Thẩm Ninh tựa vào trong ngực Hạ Lập Nhân, tay cũng bị Hạ Lập Nhân chặt chẽ nắm lấy, đối phương giống như lo lắng anh tùy thời sẽ biến mất, sau đó anh nghe được Hạ Lập Nhân nói như vậy: "A Ninh, chúng ta kết hôn đi."
"A?" Thẩm Ninh sửng sốt, anh ngẩng đầu lên.
Hạ Lập Nhân buông anh ra, sau đó từ trong túi áo móc ra một cái hộp, cũng không quản Thẩm Ninh có đồng ý hay không, liền trực tiếp đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út tay trái Thẩm Ninh, tiếp theo nhét một cái khác vào trong tay Thẩm Ninh, "Em cũng đeo lên cho anh đi."
". . . . . ." Thẩm Ninh vuốt chiếc nhẫn trong tay, lại sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón vô danh, anh có chút không biết làm sao.
Thấy Thẩm Ninh bất động Hạ Lập Nhân cũng không có tiếp tục chờ, hắn trực tiếp đem chiếc nhẫn cố định giữa hai ngón tay Thẩm Ninh, sau đó cầm tay Thẩm Ninh đeo chiếc nhẫn lên cho mình, còn không đợi Thẩm Ninh lên tiếng chiếc nhẫn liền trượt tới ngón vô danh cuối cùng.
"Xem ra em đáp ứng kết hôn với anh rồi." Hạ Lập Nhân lộ ra nụ cười.
Thẩm Ninh: ". . . . . ." Đây coi là đáp ứng cái gì a.
Hạ Lập Nhân một lần nữa cầm tay Thẩm Ninh, hai người năm ngón tay chặt chẽ đan xen.
"Anh trước kia chính là quá ngu xuẩn, anh vẫn luôn cảm thấy kết hôn cũng không đại biểu cái gì, chỉ cần có tình cảm, kết hôn hay không đều giống nhau, bất quá chỉ là một nghi thức, cũng không có cái gì quá ghê gớm, hạnh phúc của chúng ta cũng không cần nói cho toàn bộ thế giới, chỉ cần chúng ta tự mình cảm thấy tốt là được." Hạ Lập Nhân hôn tay Thẩm Ninh, "Anh hiện tại thật sự rất hối hận, chúng ta ở chung một chỗ bảy năm, kỳ thực đã sớm hẳn là kết hôn, nghi thức sở dĩ thần thánh, cũng bởi vì nó vô hình trung tăng thêm cho chúng ta một tầng trói buộc, vậy có lẽ em lúc ấy cũng sẽ không lựa chọn rời khỏi anh."
Tình cảm tự do lúc gặp phải khó khăn sẽ trở nên đặc biệt mỏng manh, hắn không thể cho Thẩm Ninh cảm giác an toàn, sau đó lúc hắn mất đi Thẩm Ninh phát hiện mình cũng không có cảm giác an toàn, nếu như sớm đã kết hôn, có lẽ tất cả cũng sẽ trở nên không giống nhau.
". . . . . . Được, chúng ta kết hôn." Thẩm Ninh đưa tay sờ về phía Hạ Lập Nhân, ngón tay từ dưới tiến lên trên, từ từ mò tới mặt, cằm, tai, trán, mũi Hạ Lập Nhân, còn có đôi môi mềm mại . . . . . .
Người yêu của anh tuấn mỹ như vậy, cho dù anh không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được ra, Lập Nhân của anh vẫn là người rất đẹp, người đẹp như vậy cầu hôn với anh, anh tại sao không đáp ứng, anh không nên tiếp tục ích kỷ nữa.Hôn nhân không chỉ là trói buộc đối phương, cũng là trói buộc chính mình, sẽ vô hình trung chỉ dẫn chính mình tiến lên phía trước, mình vẫn luôn quá nhu nhược rồi, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, nếu như kết hôn có thể làm cho mình trở nên có dũng khí hơn, còn có lòng trách nhiệm, vậy thì kết hôn đi.
Bất kể sinh mệnh của mình còn dư lại bao lâu, hoặc là sau này vĩnh viễn cũng không nhìn thấy ánh sáng, cũng muốn luôn luôn cùng người này ở chung một chỗ, nếu như vậy, liền kết hôn đi.
. . . . . .
"Kết hôn?!" Liễu Dật có chút mộng, "Các cậu đây là thần triển khai gì, cũng quá nhanh đi, vừa mới hòa hảo đã tính kết hôn?"
"Âm thanh cậu có thể nhỏ chút không, quá ồn ào, ầm ĩ tới A Ninh rồi." Hạ Lập Nhân hơi có chút ghét bỏ, hắn gắp hai miếng súp lơ vào trong đĩa nhỏ trên tay Thẩm Ninh, hắn vốn muốn đút Thẩm Ninh ăn cơm, nhưng bị đối phương cự tuyệt mãnh liệt.
Trên bàn cơm Liễu Dật và Maynard cũng ở đây, hắn liền thuận tiện nói tin tức này với bọn họ, thật không nghĩ đến Liễu Dật phản ứng lớn như vậy, hắn và Thẩm Ninh kết hôn rất kỳ quái sao, còn khiếp sợ như vậy? Quả thực chính là không muốn thấy hắn tốt.
Maynard ngược lại rất hưng phấn, gã nắm tay Liễu Dật thâm tình nói: "Thân ái, chúng ta cũng kết hôn đi, em muốn nghi thức kết hôn kiểu gì? Ở lâu đài cổ (*) nhà anh thế nào? Anh nhất định sẽ vì em cử hành một hôn lễ long trọng nhất! Hoặc là kiểu Trung Quốc cũng được, anh rất thích phong tục Trung Quốc."
BẠN ĐANG ĐỌC
Kế Hoạch Chia Tay Của Tống Tài Bá Đạo
Short StoryP/s: Các bạn ơi, bây h mình sẽ xoá từ chương 41 trở đi, nếu các bạn muốn đọc thì vào sweek của humat nhoa😘. Thẩm Ninh là một hoạ sĩ, Hạ Lập Nhân là kim chủ của cậu. Mà cũng không đúng, nghe nói lúc trước hai người cùng một chỗ là bởi vì thật sự yêu...