Chapter 12: The first Hallelujah

20 3 0
                                    

"I've heard there was a secret chord
That David played and it pleased the Lord.
But you don't really care for music, do you?"

Liễu Ngọc Phong nghe thấy một khúc ca bí mật. Khúc ca ấy dịu dàng như giọng hát của mẹ, một người mẹ mà anh hằng ao ước. Và rồi anh thiếp đi, theo khúc ca đưa anh vào giấc mộng đẹp xa xỉ.

Rồi đôi mắt anh nhận lại những tia sáng nõn nà như gột rửa tâm hồn anh. Và đôi bàn tay non nớt trông thật nhỏ bé trên những phím đàn ngay ngắn.

Mẹ anh, phải mấy năm thì anh mới dám gọi bà là mẹ, hay bảo rằng tiếng đàn là tiếng lòng thổn thức chân thật nhất của con người. Bà thích tiếng đàn của anh, khen ngợi cái buồn man mác ẩn sâu trong từng nốt nhạc, không khiến người ta nặng nề chán chường, nhưng đủ khiến họ trầm tư suy ngẫm. Nhiều năm sau, cậu cũng khen tiếng đàn của anh như vậy.

Nhưng nói thật, anh ghét tiếng đàn của mình. Lẩn quẩn. Ray rứt. Như một nổi ám ảnh không hồi kết. Và nỗi buồn man mác ấy cũng chỉ chìm lặng trong những nốt ngân dài, không cách nào giải thoát thành nỗi đau tận cùng tức tưởi. Tựa như những giọt nước mắt không thể trào ra.

Như những giọt nước mắt của anh. Những giọt nước mắt của đôi mắt không thể khóc.

Nhưng anh rất biết ơn tiếng đàn. Bởi lẽ cậu yêu nó. Bạch Lạc Hy yêu cách những ngón tay anh uyển chuyển và tinh xảo trên phím đàn, yêu đến từng nốt nhạc mà cậu khen bằng những lời ngọt ngào nhất: "Tình yêu của anh như tuôn trào mà e ấp trong những giai điệu. Chúng luôn kể với em anh yêu em nhiều đến mức nào."

"Đừng trêu anh nữa. Anh thừa biết cậu nghe chẳng hiểu gì mà."

"Nhưng em biết một điều đấy. 'Cuộc sống là đóa hoa và tình yêu là mật ngọt.' (1) Anh là mật ngọt của em."

Bạch Lạc Hy đã sai. Anh là quả đắng của cậu. Anh lừa dối cậu, phản bội cậu. Anh giết cả người cậu yêu thương.

Chợt, Bạch Lạc Hy xuất hiện trong giấc mơ của anh. Cậu nắm lấy tay anh, nở một nụ cười dịu dàng. Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vững chãi, khều vào trái tim anh.

"Đi thôi."

Liễu Ngọc Phong biết có gì đó rất kỳ lạ. Tại sao cậu lại nắm chặt tay anh như vậy, chặt đến nỗi cổ tay truyền đến cảm giác đau xót? Tại sao bước chân cậu lại nhanh như vậy, có phần thô bạo và lạnh lùng, khác hẳn với dáng vẻ nhẫn nại luôn chờ đợi anh tiến về phía cậu?

Song, Liễu Ngọc Phong vẫn bị nụ cười ấy hấp dẫn, có lẽ bởi chỉ trong mơ cậu mới cười với anh lần nữa.

Cậu dẫn anh vào ngôi biệt thự với những khóm hoa Tử La Lan tím biếc. Cậu dắt anh qua những hành lang và bậc thang quen thuộc đến từng bước chân. Cậu dẫn anh lên căn phòng ấy, căn phòng nhuộm trắng bằng màu hoa huệ tây. Màu hoa cậu dành tặng cho anh.

"Anh chờ em chút nhé. Em quay lại ngay."

Cậu nói rồi bỗng biến mất, nhanh hơn một cái chớp mắt. Hô hấp Liễu Ngọc Phong rối loạn trước nỗi sợ đè nén trong lồng ngực.

(Đam mỹ) Seven sinsWhere stories live. Discover now