Chương 13

1.1K 92 12
                                    

"Tiểu Niệm"

"Gì?"

"Cậu....có thể nào...."

"Sao cơ?"

"Cậu.... cậu bỏ...."

"Nói đi!"

"Cậu.....bỏ tay ra khỏi mặt tớ cái đi!!!!!!"

Hoắc Vũ Hạo mặt đỏ hết cả lên. Mặt của Cố Niệm ở rất gần hắn, còn có thể cảm nhận được hơi thở nữa. Aaaaaaaaa, ai cứu với.

"Cậu bỏ ra đi được không?" Mọi người đang nhìn a, ngại chết mất.

"Ngươi không còn mất kiểm soát nữa?"

"Không còn!"

"Không tỏa sát khí?"

"Không!"

"Bình tĩnh rồi?"

"Cực kì bình tĩnh!" Cậu mà còn sát như vậy thì đừng nói là mất bình tĩnh, lí trí tôi cũng mất luôn đó.

Hoắc Vũ Hạo nhìn sang phía khác, Vương Đông đứng đó nở nụ cười với hắn...... trông rất điểu. Đệt Vương Đông, cậu chờ đó. Xong việc này tôi sẽ xử lí cậu!

Cố Niệm bỏ tay ra khỏi mặt của Hoắc Vũ Hạo, nhìn hắn thêm một lát rồi mới xoay người đi chỗ khác. Hoắc Vũ Hạo sau một hồi bình tĩnh mới nhận ra một điều, Cố Niệm rất nhạy cảm với sát khí. Đợt trước trận đấu với Vu Phong, y là người đầu tiên chạy lên chắn trước cô ta. Bây giờ trước mặt Bạch Hổ công tước, y lại bình tĩnh áp chế lấy sát khí của hắn.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo không suy nghĩ nhiều, hắn phải cùng mọi người tiếp tục lên đường.

Nhưng mà sự việc lại thật không ngờ được. Tà hồn sư lợi hại hơn cả những gì họ tưởng. Cố Niệm khó khăn khi phải cùng một lúc trị thương cho bảy người, một người kia đã chết nên không cứu được. Lợi dụng cơ thể người chết để tạo nên một vụ nổ kinh hoàng gây sát thương cao đến như vậy, thật sự chỉ có tà hồn sư vô nhân tính mới làm được.

Trong lúc đang trị thương y không chú ý bị một tên tà hồn sư bắt đi mất. Mà tên này trên cơ thể có mùi máu của trẻ con.

Không thể tha thứ được!

Tên tà hồn sư đột ngột buông tay ra, bên má hắn xuất hiện một vết xước bị chảy máu. Hắn hướng mắt theo, nơi thân cây gần đó có một đóa hoa được cắm vào. Nhìn kĩ thì là bỉ ngạn hoa.

"Tà hồn sư Mục Lâm, giết chết ba mươi tư trẻ sơ sinh, hút hồn lực của bốn mươi hai thiếu niên cùng thiếu nữ, uống máu mười bảy người phụ nữ mang thai. Với những tội trạng này, tuyệt không thể tha thứ được!"

Mái tóc đỏ dài ra, chạm đất liền có những đóa hoa đón lấy, trên thân tóc mọc vài đóa hoa tương tự. Cơ thể của tiểu thiếu niên dần thay đổi thành một mĩ thiếu niên. Đồng phụ trường được thay bằng một bộ y phục đỏ diễm lệ. Đôi mắt đỏ màu khả ái liền biến đổi thành một màu đỏ chết chóc xinh đẹp. Mặt đất xung quanh nhanh chóng mọc lên hàng ngàn cây hoa bỉ ngạn. Từ những bông hoa vang lên tiếng oán than nghe rợn người, tiếng khóc, tiếng cầu xin, tiếng nguyền rủa.

[ĐN Tuyệt Thế Đường Môn] Hồi Ức Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ