Chương 11

1.2K 96 3
                                    

Căn phòng được trang trí xa hoa lấp lánh gây chói mắt người nhìn. Cố Niệm ngó nghiêng ngó dọc nhìn hết chỗ này tới chỗ nọ. Không khỏi cảm thán trong lòng nơi này có bao nhiêu xa hoa.

Hoắc Vũ Hạo hắn nhìn một hồi mắt liền nhìn thấy hai dáng người quen thuộc. Là Từ Tam Thạch và sư huynh Bối Bối. Từ Tam Thạch hắn thấy người quen liền muốn tới chào hỏi, chỉ là nhìn thấy bạn nhỏ nào đó liền lùi ba bước đứng từ xa chào. Cố Niệm vừa thấy ai đó mặt liền biểu hiện không vui, trừng mắt nhìn Từ Tam Thạch. Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì hơn, khó khăn lắm mới làm cho y không giận mình bây giờ mà mở miệng ra thì khác nào công dã tràng. Thôi thì vì một tương lai tươi sáng mà 'hi sinh' một người cũng không sao!

Giang Nam Nam đang tham quan thì bắt gặp Cố Niệm với mấy người vô cùng quen thuộc. Nàng đối với học đệ này chính là quan tâm và yêu thích như tiểu đệ ruột của mình vậy. Nàng bước đến muốn chào hỏi liền thấy Từ Tam Thạch đang hướng về phía mình, liền không khách khí giơ chân lên đá hắn một cái, còn cảnh cáo một câu

"Từ Tam Thạch, ngươi còn bám lấy ta nữa, ta sẽ thôi học ở học viện"

Cố Niệm nghe được lời nàng nói liền bồi thêm một câu

"Người xấu, biến!"

Các vị không biết chứ, Vương Đông nghe xong câu đó nhịn cười muốn nội thương luôn đấy!

Không biết Từ Tam Thạch kiếp trước sống thế nào để kiếp này phải chịu cảnh người người đuổi đánh.

Ở một chỗ khác, nam nhân ngồi trên hòn đá to, hai tay hai ngọn lửa bập bùng đang nhảy múa. Nhìn qua bên này rồi lại nhìn qua bên kia, sau đó ánh mắt hắn di dời về chỗ nam nhân đang ngâm mình dưới thác nước. Nhìn lên bầu trời, hắn mỉm cười đầy bí ẩn, hướng về phía người kia nói lớn

"Dạ ca ca, đi thôi. Nếu không sẽ bắt Tiểu Niệm Niệm chờ lâu đó!"

Nam nhân kia không nói gì mà chỉ đứng dậy, bước về phía hắn.

Trên đường từ ngoại thành đến Sử Lai Khắc học viện, nhóm ba người Hoắc Vũ Hạo bị truy sát. Hoắc Vũ Hạo ôm Vương Đông bay trên trời, Cố Niệm dưới đất cưỡi Lang Lang. Cả ba người cố gắng dùng hết khả năng để chạy về Sử Lai Khắc nhanh nhất có thể. Lang Lang thân thủ nhanh nhẹn né những đòn tấn công, lâu lâu còn quay lại hú lên một tiếng hất vang vài tên khỏi mặt đất. Cố Niệm trên lưng dùng hồn kĩ bảo vệ cho hai người kia, những thanh kiếm lúc thì phòng lúc thì công làm đám người đó chậm lại nhưng vẫn nhanh chóng đuổi kịp. Tín hiệu cầu cứu đã được phát đi, bọn họ chỉ còn cách cố gắng chạy về phía học viện là được. Nhưng đám người kia đuổi đánh mãi không thôi, Cố Niệm lòng tràn đầy lo lắng, y sợ là hai người kia sẽ xảy ra chuyện

"Tiểu Niệm Niệm, gặp chuyện khó khăn à? Có cần ta giúp không?"

"Đừng nói nhiều, có mang theo hồn hoàn không?"

"Tất nhiên là có a~. Sao, cậu chọn cái nào?"

Sự đắn đo hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng hoàn cảnh bây giờ không cho phép y nghĩ nhiều. Nếu đã vậy thì đặt cược một lần đi

[ĐN Tuyệt Thế Đường Môn] Hồi Ức Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ