Chương 22

567 48 4
                                    

Mọi người đang quan sát trận đấu của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông. Giang Nam Nam ngồi bên cạnh chăm sóc cho Cố Niệm. Nàng rất lo lắng cho tiểu đệ này bởi sắc mặt của y ngày càng kém đi. Từ Tam Thạch ngồi bên cạnh động viên nàng, Giang Nam Nam cũng gật đầu vài cái.

Bất ngờ Cố Niệm mở mắt ra, y chậm rãi ngồi dậy, Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch bất ngờ, nàng lên tiếng mừng rỡ nói.

“Tiểu Niệm, đệ tỉnh rồi!”

Giang Nam Nam mừng rỡ cầm lấy tay y nhưng mà Cố Niệm không có một tí phản ứng hồi đáp lại. Để ý kĩ mới thấy, gương mặt khả ái thường ngày giờ đây lại lạnh lùng vô cảm, khiến người ta cảm thấy thật xa cách.

“Tiểu Niệm?” Giang Nam Nam trong lòng nghi hoặc hỏi lại.

Cố Niệm vung tay một cái, lực đạo phi thương mạnh khiến cho Giang Nam Nam ngã ra phía sau. Từ Tam Thạch đỡ lấy nàng, hắn có hơi nóng vội mà lớn tiếng.

“Cố Niệm, đệ làm sao thế!!”

Mọi người bị âm thanh của hắn thu hút, quay lại nhìn. Cố Niệm chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vô hồn nhìn một cái khiến cho mọi người không rét mà run. Vụt một cái, y biến mất tiêu, mọi người lo lắng nhìn khắp nơi tìm y. Tiếng của Tiêu Tiêu vang lên.

“Kia kìa!!”

Cố Niệm từ khi nào đã đứng phía trước Mã Tiểu Đào, hai tay đưa ra phía trước. Thao Thiết đấu la sợ y có chuyện liền muốn đem y ra nhưng bị Xích Lang cản trở, nó gầm gừ mấy tiếng dữ tợn. Ông chỉ cần vung tay một cái thì con thú lập tức bị đánh bay ngay nhưng một điều khác lại khiến cho ông chú ý. Chính là, năng lượng hắc ám vốn đang chèn ép Mã Tiểu Đào lại bị cơ thể của Cố Niệm hấp thụ. Năng lượng hắc ám có dấu hiệu vơi đi một chút thì Cố Niệm dừng lại, y ngã xuống ngay tại vị trí đó, một lần nữa khiến mọi người trong Sử Lai Khắc hết hồn. Xích Lang không còn đặt sự chú ý của mình lên người trước mặt nữa, nó xoay người đi về phía Cố Niệm đang nằm đó, vòng ra phía sau lưng cậu rồi nằm xuống. Lúc này để ý mới thấy, trong vòng tay của Cố Niệm lúc này là một cái trứng với đường vân đen uốn lượn.

----------

Thức dậy từ sâu trong cơn mê, thứ mà Cố Niệm nhìn thấy đầu tiên chính là bốn con mắt đang nhìn mình chằm chằm. Y ngu ngơ không hiểu chuyện gì.

“Hạo Hạo...Đông Đông...”

“Tỉnh dậy rồi! Tưởng đâu ngươi không nhận ra chúng ta nữa chứ!”

Cố Niệm khó khăn ngồi dậy, Hoắc Vũ Hạo nhanh tay lẹ mắt lấy cái gối đặt phía sau lưng y, Vương Đông thì chỉnh cái mền của y lại. Anh đem cái trứng đó đặt lên người y, giọng có chút bực bội nói.

“Cái thứ này cứ theo ngươi hoài như vậy! Không biết là cái quỷ gì?”

Hoắc Vũ Hạo đưa một con cá nướng cho y, y ăn rất ngon lành. Ăn xong thì dùng thẳng tay lau miệng nhưng mà bị hắn ngăn lại, dùng khăn lau miệng cho y. Thái độ rất ân cần. Y quay sang nói với Vương Đông.

“Ngươi muốn biết không?”

Vương Đông cầm ly nước trên bàn, tò mò gật đầu. Khi mà mới vừa hớp một ngụm nước thì....

[ĐN Tuyệt Thế Đường Môn] Hồi Ức Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ