Chương 10

1.3K 91 4
                                    

"Tiểu Niệm à, cậu nghe tớ nói!"

"...."

Bạn nhỏ nào đó vẫn không đáp lại tiếng nói của người bên cạnh, trực tiếp lơ đi. Lang Lang nằm trong hộc bàn vui sướng nhìn kẻ bị bơ, đáng đời ngươi!

Hoắc Vũ Hạo thật không biết làm sao để người kia nhìn mình. Hắn thử nhiều cách lắm rồi! Nhưng chẳng có cách nào thật sự thành công cả.

Mấy nhân chứng ngồi xung quanh sau khi nghe Vương Đông kể chuyện thì chỉ biết ngồi đó cười trên nỗi đau của Vũ Hạo. Trong khi đó thì bên ngoài cô Chu và thầy Vương đang bàn chuyện của Hoắc Vũ Hạo với nhau. Lát sau cả hai bước vào như không có chuyện gì xảy ra.

"Khảo hạch thăng cấp đối với mỗi học viên đều rất quan trọng. Nếu như không qua được thì sẽ phải cuốn gói đi về ngay lập tức. Cuộc khảo hạch của các em sẽ tiến hành tại khu đấu thú, nội dung khảo hạch là mỗi người chọn một hồn thú và sau đó một đấu một. Cách chấm điểm khảo hạch sẽ do giáo viên lâu năm tùy vào biểu hiện của mỗi người"

Đấu với hồn thú một chọi một, Cố Niệm nhìn vào Lang Lang trong học bàn vuốt ve mấy cái. Đang nói chuyện thì cô Mộc đến mặt nở nụ cười đầy gian xảo như đang toan tính chuyện gì đó. Chu Y dù không thích cô ta cách mấy cũng chỉ đành để ở trong lòng, dằn xuống. Ba người ra ngoài nói chuyện, bên trong bạn Vũ Hạo tận dụng thời cơ quay sang tiếp tục nài nỉ Cố Niệm

Nhưng vẫn bị lơ như thường!

"Hoắc Vũ Hạo! Tới đây!"

Nghe thấy tên mình được gọi hắn liền biết mình phải làm gì. Bước ra ngoài kia thì bên trong này Cố Niệm tay tiếp tục vuốt ve vật nhỏ trong hộc bàn.

Sau khi giải quyết mọi chuyện êm xuôi, cứ tưởng sóng sẽ yên biển sẽ lặng. Ai ngờ lại nổi lên một trận cá cược giữa Đái Hoa Bân cùng Hoắc Vũ Hạo, thật sự là chẳng ai trong các người coi trọng hai chữ bình yên phải không? Phải không!

"Không biết Vũ Hạo suy nghĩ cái gì mà lại chọn hồn thú một trăm năm nữa!"

Vương Đông đứng bên cạnh cảm thấy Hoắc Vũ Hạo từ sau kì nghỉ hè trở về liền khác trước kia, giống như là đang giấu giếm thứ gì đó không cho mọi người biết. Anh quay sang nhìn cái người bên cạnh, mặt trưng một biểu cảm đứng đó nhìn  Vũ Hạo lại nghĩ tới sau khi Cố Niệm trở về cũng có chuyện giấu anh, chỉ là cảm thấy chuyện này không lớn lao bằng chuyện của Vũ Hạo nên không để ý tới.

Hoắc Vũ Hạo đứng bên trong sàn đấu, hắn sẽ cho những kẻ đang chứng kiến thấy được cái 10 năm hồn hoàn của hắn đáng sợ đến mức nào.

Con Phong Linh Lang nhìn thấy kẻ ở trước mặt mình đứng yên bất động, hai mắt nhắm lại nên chả chần chừ gì nó xông vào ngay. Chỉ là sau đó liền hối hận. Hai cái hồn hoàn màu đỏ thẫm với uy áp kinh khủng lan tỏa ra toàn bộ khu đấu thú. Nhân và thú ai ai cũng khiếp sợ, người nào cũng hiện lên hồn hoàn để chống đỡ. Thiên Mộng ca đứng bên cạnh cười, nhìn từng kẻ đang hốt hoảng kinh ngạc trước hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo, thật sự là cảm thấy thoải mái. Nhưng mà không phải ai cũng khiếp sợ trước cảnh tượng này, hãy lia mắt về phía bên này, bạn nhỏ Cố Niệm đang đứng đấy ngáp dài ngáp ngắn cùng với Lang Lang đang nằm dưới đất mà ngủ. May mắn là không ai thấy biểu hiện của hai người nên chả sao cả!

[ĐN Tuyệt Thế Đường Môn] Hồi Ức Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ