Yoojung cảm thấy xung quanh mình thật là u ám và lạnh lẽo. Bốn bề dường như không có điểm dừng, tối đen như mực.
Tâm trạng hoảng loạn, cô không biết nơi này là đâu, tại sao lại ở đây, có ai ở quanh đây không, Dodojju của cô đâu rồi, sao lại bỏ cô một mình ở đây...rất nhiều câu hỏi như thế cứ chạy đi chạy lại trong đầu cô.
Việc tập trung vào khung cảnh xung quanh khiến cô không chú ý rằng mình vẫn còn bận bộ pyjama màu hồng hồi chiều .Cơn gió lạnh thổi qua khiến cho cô khẽ rùng mình. Hai cánh tay vô thức đưa lên ôm lấy bờ vai lạnh lẽo của mình, bước đi những bước vô định về phía trước.
Bước đi rất lâu, lâu đến nổi đôi chân cô mỏi nhừ đi. Cô không bước đi tiếp nữa, ngồi xuống bó gối ôm lấy thân mình. Cô cảm thấy cô đơn, lạc lõng và sợ hãi ngập tràn.
Doyeon, Do đang ở đâu? Mau đến cứu em.
Bỗng một tia sáng lóe lên, khung cảnh xung quanh thay đổi. Việc mọi thứ bừng sáng đã tác động đến cô, chớp chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng.
Cô thấy trước mặt mình là hai đứa trẻ ngồi trên cái xích đu. Làm sao cô không nhận ra được hai đứa trẻ đó chính là cô và Doyeon chứ. Đứa bé với chục cái cuốn lô màu hồng trên đầu nói gì đó với người mặt bơ phờ bên cạnh. Rồi sau đó lại quay sang dùng khăn tay lau lau gì đó trên mặt kẻ bơ phờ. Lập tức khuôn mặt bơ phờ được vứt bỏ đi thay vào đó là nụ cười sáng lạn.
- Cậu suốt ngày bị tớ sai bảo, ức hiếp không khó chịu hay ghét tớ sao?
-Không, cậu sinh ra là để sai bảo tớ và để được tớ cưng chiều.
-Aww, tớ yêu cậu chết mất. Đây lau mồ hôi cho, rồi sau đó mau đi mua kem cho tớ.
Khung cảnh trước mắt biến mắt, thay vào đó là trên con đường hoa anh đào nở rộ có một Kim Doyeon mình mẩy bầm dập cõng trên lưng một Choi Yoojung chân bó bột đang ngủ ngon lành, miệng than vãn với người ngủ khì kia.
- Tôi mà không đến kịp không biết bọn đó sẽ làm gì cậu nữa. Chân đã chẳng lành lặn thì ở yên một chỗ đi.
- Cũng may là tôi nhanh tay nhanh chân nhé,..nếu không..tôi cũng hối hận không kịp rồi.
- Xin lỗi, vì không bảo vệ cậu an toàn hơn nữa.
-Sau này tôi sẽ mạnh mẽ hơn, nên cậu cứ yên tâm mà ngủ trên lưng của Kim Doyeon này. Đừng có ngủ trên lưng kẻ khác nha, nếu không tôi đập thằng đó bầm dập đó.
-Mà sao cậu nhẹ cân quá vậy. Sau này phải nuôi cậu béo lên mới được, mà thôi khỏi, bắt đầu từ ngày mai luôn.
Suốt quãng đường cứ có một người thì thầm nho nhỏ tỉ tê tâm sự lòng mình mà sợ người kia thức giấc thì cũng có một người ngủ ngon lành trên lưng người ta.
Khung cảnh lại biến mất, lần này cô đang đứng trong phòng của mình. Nói chính xác hơn là phòng của cô và cậu. Lúc lên đại học, cô nhất quyết một hai đòi ba mẹ cho ra ngoài sống tự lập, ăn vạ lăn lê bò lết khóc lóc thảm thương không được cô chuyển sang đe dọa. Trước sự quyết liệt và nhiệt tình hâm dọa của cô, ba mẹ cô cũng đồng ý nhưng kèm một điều kiện là phải có Doyeon sống cùng. Ba mẹ cô cũng hiểu rõ con gái mình quá mà, không có ai kèm cặp thì cái nhà chắc thành cái ổ gà, rồi còn ai nấu ăn cho nó, ai chăm sóc nó..thế rồi cái tên sáng giá muôn đời được bà Choi nhắc đến. Dù gì thì hai đứa nó cũng là bạn thân, Doyeon tài giỏi như vậy, cái gì cũng biết làm, Yoojung sống với Doyeon thì bà yên tâm rồi. Thế là Choi Yoojung kia từ khóc lóc với ba mẹ chuyển sang năn nỉ ỉ oi suốt ngày kè kè bên Kim Doyeon. Mà họ Kim làm giá thì làm giá thôi chứ cuối cùng vẫn phải đồng ý khi cô chuyển sang nói giận nghỉ chơi với cậu. Thế là hai người sống chung một căn hộ bé bé xinh xinh và tất nhiên osin cao cấp Kim Doyeon bao thầu mọi việc trong nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dodaeng] {series} Always besides you, my love!!!
FanfictionChỉ là những mẩu chuyện ngắn đời thường nhà Dodaeng mà thôi.