One little finger

33 11 2
                                    

Một ngón tay. Không phải tiền, không phải một nụ hôn, không gì cả. Là một ngón tay.
Cả năm chúng tôi nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng. Chúng tôi đều nghĩ đến một việc duy nhất: làm gì có ai khi không muốn mình trở nên tàn phế chứ?
Tôi sẽ không đổi thêm 500000 USD cho một ngón tay của mình, không bao giờ. Và đây còn là tự nguyện - vì chuyến đi chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, vì bốn người đồng hành còn lại.

"Nào, ai sẽ là người hi sinh một ngón tay nào?"

Jack hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn. Tất cả chúng tôi nhìn gã - ôi, tôi mới ghét sự ích kỉ của gã thế nào chứ! Gã không hề mời chúng tôi đến đây chỉ vì tự dưng gã muốn có thêm bè bạn. Gã không công bố với giới khoa học mà chỉ giữ thành quả của riêng mình.
Bởi vì cắt đi một ngón tay của người khác là vô nhân đạo. Tính nhân đạo của việc này chắc cũng chỉ ngang bằng nhân bản người.
David nói bằng giọng kiên nhẫn khi thấy không có ai định lên tiếng trả lời Jack:

"Cậu O'Brien, tôi biết cậu đã chờ việc này từ lâu, nhưng đây là một việc hết sức hệ trọng, cậu hiểu mà. Chúng tôi...cần chút thời gian suy nghĩ, được chứ?"

"Được thôi, nếu như nó là sự bắt buộc."
Jack đảo mắt và tắt cái máy đi. Tôi đột nhiên chỉ muốn tát anh ta một cái - Jack không phải lo lắng, vì đó có phải là ngón tay của anh ta đâu. Anh ta đâu có tự dưng bị tàn phế như một trong những người chúng tôi.

Chúng tôi chẳng khác nào vật hiến tế cho thần linh trong kế hoạch của Jack, để đổi lấy một vài giây phút không còn đau khổ.

~*~

Buổi kết án bắt đầu vào ngay sáng hôm sau, và nhờ sự xua đuổi một cách cố ý của tôi, Jack không được xuất hiện trong buổi họp. Để mấy cốc cafe xuống bàn, tôi nhìn những vật hiến tế qua khoé mắt.
Thật khó khăn khi chúng tôi phải tự quyết định chặt chính ngón tay mình.
David mở lời nhát gừng:

"Thì, ờ...mọi người biết đấy, chúng ta phải hi sinh một ngón tay của ai đó, ờ...để tiến vào Vườn địa đàng. Mọi người có ý kiến gì không?"

Không một ai trong số hai người còn lại lên tiếng, và tôi rụt rè trả lời:

"Không biết có được không, nhưng mọi người thấy bốc thăm thế nào? Tôi thấy như vậy vừa tốt cho tất cả chúng ta, vì không ai muốn là người bị chỉ định đầu tiên..."

"Chúng tôi ở đây không quyết định sự sống còn của mình dựa vào may mắn, chị Atwell ạ."

Cô tiểu thư nữ sinh trung học lên tiếng - lần đầu tiên tôi thấy con bé nói gì đó, cho dù đó không phải là một câu nói dễ nghe dịu dàng gì cho cam.

"Vậy hẳn là em đã có ý kiến gì hay ho hơn rồi nhỉ?"

Tôi nén cơn giận lại và nhẹ nhàng hỏi nó. Scarlet vênh mặt lên như thể thách thức.

"May mắn là thứ ngu ngốc, nếu tôi đủ may mắn, tôi đã không đến thiên đường với một kẻ tởm lợm như Jack rồi."

Scarlet đáp trả và nhìn quanh phòng.

"Không biết các anh như nào, chứ tôi không định trở thành chuột bạch đâu, không bao giờ. Ai mà biết Jack sẽ làm gì khi anh ta hứng lên? Tôi không muốn chết dưới lưỡi cưa gỉ sắt hay cái gì đại loại thế đâu."

Royaume éternelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ