Battle (2)

16 6 0
                                    

Con quái vật trông còn kinh khủng hơn so với chính nó trong trí nhớ của tôi. Nó to lớn. Nó có một thân hình của một con tê giác, nhưng to hơn thế gấp nhiều lần. Nó có cái đầu của một con cá sấu, với tua tủa răng nhọn. Và, cũng giống như toàn bộ thân hình của nó, cái đầu cá sấu cũng to gấp mấy lần so với cá sấu ở trên Trái Đất.

Tôi nhìn xung quanh sân ga. Thật may mắn, vì ngoài chúng tôi ra, chẳng có ai ở đây cả. Thật không may mắn, cho chúng tôi, vì chẳng ai có thể nhìn thấy nó, trừ chúng tôi. Chúng tôi sẽ giống như những kẻ điên đánh nhau trong không khí. Kể cả con quái vật đó có giết chết chúng tôi - như cách nó giết Lucian, có lẽ - sẽ chẳng một ai biết. Giống như một sự hi sinh thầm lặng.

Trước khi tôi kịp phản ứng, Jack đã cầm dao xông vào con quái vật. Con dao cắm vào phần chân của nó, nhưng không đủ sâu. Nó khiến con quái vật trở nên tức giận hơn. Mặc dù Jack đã kịp thời chạy đi, con quái vật vẫn đuổi kịp anh, vật anh ra và định giẫm nát anh bằng cái chân tê giác của nó.

Đó là lúc tôi ra tay.

Cái dao của tôi cắm vào bàn chân nó. Da con quái vật dày và chắc, khiến cho con dao của tôi giống như một cái kim xuyên qua chân nó, và thật may mắn, vẫn khiến nó đủ phân tâm để tôi lôi Jack ra khỏi nanh vuốt con quái vật.

Jack có vẻ sốc.

"Tại sao...tại sao em lại làm thế?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em phải cứu sống anh. Anh suýt bị nó giẫm chết còn gì."

"Đấy không phải vấn đề! Tại sao em lại mang con dao đó?"

Tôi đờ người, mặt đỏ như gấc chín. Hoá ra là thế. Trong một phút nguy cấp, con dao ấy đã phản bội tôi.

"Em...định chết ư?"

Jack hỏi tôi với khuôn mặt đầy giận giữ.

"Không."

"Nói dối."

Jack trả lời, anh định vùng lên chạy đến chỗ con quái vật.

"Anh điên à?"

Tôi ấn vai anh xuống, len lén nhìn về phía con quái vật. Chúng tôi hiện giờ đang ở một góc khuất cách nó chỉ vài mét. Con quái vật đã hết đau đớn. Giờ đây nó đang điên cuồng giết chúng tôi.

Jack không phải Lucian. Tôi vẫn có thể khống chế anh bằng cách ấn vai của anh xuống. Anh thở dài. Cả hai chúng tôi đang ở một tình thế hiểm nghèo đến mức tôi không dám nghĩ đến một chiến thắng. Chúng tôi đều đã mất con dao của mình, khi mà giờ đây nó đang săn lùng chúng tôi.

"Em đang nghĩ nếu người đồng hành với em là Luke, mọi thứ sẽ ổn đúng không?"

Jack hỏi một cách chua chát. Tôi cau mày:

"Anh đang nói cái quái gì thế?"

"Luke Beaugrave. Anh ta có kỹ năng chiến đấu hơn tôi. Anh ta sẽ không làm mất con dao. Trên hết, anh ta được em chấp nhận."

Tôi ngớ người. Khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì giận dữ. Không kiểm soát được bản thân mình, tôi đưa tay tát vào mặt anh ta. Mạnh đến nỗi khi Jack quay lại, má anh hằn dấu năm ngón tay của tôi.

Royaume éternelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ