Chapter 10 - Merry go round (P1)

1K 120 11
                                    

Lần cuối cùng Minju gặp người kia là chiều hôm ấy ở nhà mình. Người ấy đi Tokyo công tác được hai tuần rồi. Hai tuần, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại. Chuyện người kia đi công tác là rất bình thường, chuyện không liên lạc với cô cũng hoàn toàn bình thường nốt, trước kia luôn như vậy và bây giờ vẫn vậy, chỉ là trong lòng thấy buồn thì cứ tự nhiên mà buồn thôi.

Sau những biểu hiện của Sakura khi bệnh, Minju cho rằng dù có hơi mong manh thì ít nhất mình vẫn có cơ hội. Nhưng hình như cô chỉ tình cờ đến vào lúc người ta cô đơn nhất. Cảm giác được an ủi khi buồn chẳng thế nào biến thành tình yêu được. Vả lại người ta cũng chẳng thiếu gì, một người như cô thì bù đắp làm sao được.

"Trông cậu héo úa còn hơn cái cây ba ngày chưa tưới nữa."

Nako bảo thế khi thấy Minju nằm thẫn thờ trên sofa vào tối hôm kia.

Nako sai rồi, Minju là cái cây ngập trong nước và thiếu nắng cơ. Nhưng mà mệt chẳng buồn cãi, nói ra có khi cô còn bị mắng thêm.

Trước đây lúc đơn phương, Minju nghĩ thế mà lại đơn giản, cô muốn thích thì thích, muốn rời đi thì rời, mọi chuyện đều do bản thân tự quyết định hết. Người ta không biết hoặc có chăng là đoán ra tình cảm của mình thì cũng không ngại ngùng lắm khi chạm mặt. Cả cái chuyện thất tình cũng không có tồn tại, chỉ đã kết thành dây đâu mà đứt được, mà thấy đau được. Bây giờ, cô lại liều mạng vì ghét cảm giác mập mờ mà đã thắt một nút đầu tiên rồi, chuyện thành ra phụ thuộc vào người ta muốn kết tiếp hay là thẳng tay cắt đứt nó. Nhưng trong lòng hiện tại có chút chua xót vì hình như người ta còn chẳng thèm quan tâm tới nó.

Minju nắm chặt điện thoại trong tay nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong đó. Vô tình làm sao mà Minatozaki Sana cũng ở Tokyo thời gian này. Vô tình làm sao mà hai người đi chung để báo chí chụp được. Vô tình làm sao họ lại ngồi trong cửa hàng trang sức vừa lấp lánh vừa đẹp đôi. Miyawaki Sakura thật vô tình với Kim Minju làm sao.

Minju biết là mình không có quyền ghen, có là gì đâu mà đòi ghen cơ chứ, nhưng cảm giác đâu phải thứ muốn là làm chủ được, nếu không thì cô đã chẳng thích Sakura rồi.

"Minju à, tôi về trước nhé, cô cũng tranh thủ về sớm đi." Thư ký Kang dọn đồ ra về rồi chào người bàn bên.

Minju ừ à gật đầu đáp. Cô thở dài rồi tiếp tục quay lại với công việc. Cô qua thời gian thử việc vị trí thư ký phó tổng giám đốc rồi, công việc cũng nhiều và quan trọng hơn thời gian trước. Tình cảm thất bại thì ít ra sự nghiệp nên suôn sẻ chứ.

//

Sakura mệt mỏi dựa người ra sau ghế. Cô vừa đáp xuống sân bay trở về từ chuyến công tác.

Công ty mẹ ở Nhật đột xuất có chuyện gọi cô về gấp cho nên đợt công tác này vừa gấp rút vừa bộn bề việc phải giải quyết. Suốt thời gian ở Nhật có thể nói là Sakura bận muốn điên, sáng mở mắt ra đã phải đi, đến lúc được về thì cũng quá giữa đêm rồi nên có muốn phiền ai đó cũng không nỡ. Mãi đến hôm qua có ít thời gian rảnh để nghỉ ngơi thì quý cô Minatozaki Sana chẳng biết từ đâu xuất hiện một hai đòi lôi cô ra khu trung tâm mua sắm, bảo là "Để em ở nhà kiểu gì em cũng chết mục mất. Chị không muốn phải chôn em với cái PS4 đâu!" rồi lôi người ta đi mà không cho ý kiến gì.

IZ*ONE | Ừ thì, tôi thích em!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ