CHƯƠNG 17: LABRADOR 10

3.8K 321 1
                                    



Sơ Ngữ không cậy mạnh, cô vẫn là một người bình thường, không biết võ, cũng không có siêu năng lực lấy một chọi mười, vác 10 kí gạo lên lầu cũng sẽ thở hồng hộc. Cho nên việc đối mặt với một đám người bắt cóc không biết lai lịch, cô vẫn tự lượng sức mình không xông vào cứu. Bị thương là chuyện nhỏ, lỡ mà bứt dây động rừng khiến tên bắt cóc làm đứa bé bị thương, hoặc kích động trực tiếp giết con tin mới là chuyện lớn, chẳng phải lúc đó mình càng làm chuyện tệ hơn?

Cho nên sau khi gọi điện thoại báo cảnh sát xong, Sơ Ngữ liền mang con chó bị thương vào bệnh viện. Con chó này bị thương tương đối nặng, Sơ Ngữ giao nó cho bác sĩ có kinh nghiệm phong phú chữa trị.

Bên kia, Giản Diệc Thừa nhận được điện thoại của cô xong lập tức đem chuyện này nói cho đội trưởng Lý Trường Phong, anh không hề nghi ngờ cô, huống chi đây còn là chuyện liên quan tới tính mạng.

"Cậu chắc chắn? Trong cục không có ai đến báo án cả."

"Chắc chắn, người báo án chính mắt nhìn thấy, hoặc có khi tên bắt cóc uy hiếp người thân nạn nhân, không cho phép bọn họ báo án, cho nên chúng ta mới không nhận được tin báo. Bây giờ có thể chắc chắn, tên bắt cóc và con tin ở ngay tại công xưởng mới xây, bọn họ lái một chiếc xe van màu xám tro, tổng cộng có ba tên bắt cóc, có vũ khí hay không thì không rõ. Người bị bắt cóc là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, nhân chứng nhìn thấy đứa bé còn trong trạng thái hôn mê."

Có thể nói cặn kẽ như vậy tất nhiên là tận mắt thấy, Lý Trường Phong lập tức tin tưởng, "Lập tức thông báo họp, thảo luận phương án giải cứu."

"Dạ."

Biệt thự ven hồ, Trần gia một phen náo loạn, bà nội Trần khóc không thở được, "Cháu trai đáng thương của ta, nếu cháu có chuyện gì bà nội biết sống thế nào! Đều do bà nội không tốt, không trông chừng cháu để cho cháu bị người xấu bắt đi. Dương Dương nhà mình còn nhỏ như vậy, các người muốn bắt thì bắt ta đi, trả Dương Dương lại cho ta..."

Trần Đông Lai vội vàng từ công ty chạy về, nghe thấy liền tái mét, "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ nói đi!"

Bà nội Trần lau nước mắt, thấy rõ người trước mặt là ai sau đó lập tức nắm tay con trai mình khóc lớn, "Dương Dương bị người ta bắt đi, con mau mau đi cứu nó đi!"

Trước mắt Trần Đông Lai tối sầm, không đứng vững được, vợ của anh ta Hạ Xảo nhất thời ngất đi.

"Xảo Xảo!"

"Phu nhân!"

Trong phòng lại hỗn loạn cả lên, người thì xoa trán của Hạ Xảo, người thì kêu rên, cũng may bà ấy chỉ mê man một chút, lúc tỉnh dậy bà vừa vội vừa hoảng, "Đông Lai, Dương Dương đâu? Dương Dương có sao không?"

Trần Đông Lai nén bi thương, an ủi mẹ và vợ, "Mọi người đừng lo lắng, Dương Dương không sao đâu, chúng ta ít kết thù với ai, bắt Dương Dương chắc chắn là vì tiền, chúng chưa lấy được tiền thì Dương Dương vẫn còn an toàn. Con đi gọi điện thoại báo cảnh sát..."

Lời còn chưa dứt điện thoại ông ta đã reo, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe giờ phút này tựa như báo hiệu điều gì đó kì lạ, mọi người trong phòng yên tĩnh lại, theo bản năng ngừng thở.

[EDIT][FULL] Bà chủ cửa hàng thú cưng - Giang Nam Hồng Đậu - HOÀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ