24. Cảm ơn đã bên em

1.9K 129 11
                                    

Văn Thanh chưa từng nghĩ Tuấn Anh lại ra tay nặng như thế, "Vậy nếu em uống chúng, có chuyện gì thì cũng là do em nghĩ quẩn đúng không?"

Công Phượng gật đầu, "Đúng vậy, tình huống lúc ấy cũng căng thẳng, chuyện mày tìm đến cái chết có lẽ phần nào được lí giải."

Văn Thanh nghĩ đến đã rùng mình.

"Thật ra, chiếc xe Tuấn Anh cầm lái là xe của mày."

"Hả?"

"Chiếc xe mà Sơn trông thấy Tuấn Anh phá, cùng lúc đấy có cả Toàn, nó cũng thấy." Công Phượng thả thêm một tin tức, "Sơn báo tin cho anh trước, nhưng mãi một ngày sau Toàn nó mới cho anh biết, đó là lúc tai nạn đã xảy ra."

"Khoan, anh nói từ từ cho em hiểu."

"Sau khi anh nghe tin từ Sơn, anh đã gọi điện nhờ Tuấn Anh chạy chiếc xe đó ra cho anh mượn. Tuấn Anh đã từ chối rất nhiều lần, nhưng anh vẫn cứ yêu cầu nên Tuấn Anh không còn cách nào khác là chạy chiếc xe do tự tay cậu ta phá. Anh chỉ muốn Tuấn Anh tự cảm nhận thành quả của bản thân thôi. Không ngờ vừa đến nơi thì gây tai nạn, mà nạn nhân lại là mày." Công Phượng nói tiếp.

Văn Thanh không biết nên khóc hay cười, "Vậy là kiểu gì em cũng gặp tai nạn thôi."

"Anh cũng không hiểu sao quay qua quay lại vẫn là mày. Có thể đó là định mệnh chăng?" Công Phượng phì cười.

Văn Thanh thở dài, lắc đầu chán nản.

"Anh từng hỏi Toàn lí do vì sao lại báo với trễ, nó nói là trả thù mày, vì mày phản bội tao."

"Anh có thằng bạn thân thật hết lòng." Văn Thanh bĩu môi.

"Còn mày có hai thằng đồng hương hết lòng không kém." Công Phượng nói xong hướng tay chỉ về hai người đang chạy đến, là Văn Sơn và Văn Anh.

"Êyyyy." Văn Sơn choàng vai Văn Thanh, cười hớn hở, "Đi bao nhiêu năm mới về, có nhớ anh em không?"

"Nhớ! Nhớ! Sao không nhớ được chứ?" Văn Thanh cũng bá cổ Văn Sơn đáp.

"Nhớ mà đi nước ngoài thi đấu không thèm gửi quà tặng anh em gì cả." Văn Anh trêu chọc.

Văn Thanh cười giòn, "Quên mất, xin lỗi nhá."

"Vậy đấy." Văn Sơn nhăn nhó, "Nhớ mà thế đấy à?"

"Mày nói thế cũng bằng không, nó nhớ quái gì đến chúng ta? Trong tim trong mắt toàn là anh Phượng của nó." Văn Anh vạch mặt Văn Thanh, cơ mà chuyện này ai ai cũng biết.

Thanh Hậu cùng Hoàng Nam từ xa chạy lại, "Anh Sơn, ban huấn luyện gọi!"

"Biết rồi, anh đi ngay đây." Văn Sơn nói rồi kéo luôn Văn Anh đi, "Thôi có gì tâm sự sau, để hai người này tự nhiên tâm sự cái đã."

[1710] Lỡ Một Nhịp, Nhớ Một Đời [End]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ