Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?
Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề này.
Anh trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về, ở lại vài ngày rồi lại đi.
Sau đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng ngữ khí thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển, lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt tôi.
Đương nhiên, tôi có một scandal, gánh trên vai, người đi đường đều biết.
Tôi sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời: "Ừ".
Đây cũng nên là scandal của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không?
Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo phạm.
Vậy thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi: "Có việc gì không, thường quay về làm gì?" – Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều. Đoàn Nghi Ân, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đổi.
Tôi đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì đó.
Tôi dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn điện.
Một người công nhân oán trách: "Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà".
"Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không". Một người khác đáp.
"Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì!"
Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn thẳng.
Tôi lập tức trốn chạy về văn phòng.
Đi vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Kim Hựu Khiêm không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi: "Cậu nhìn cậu kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào mũi giầy rồi, mất hình tượng".
Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói: "À, đợi chút đi lau".
"Đi đâu? Trưa nay gọi điện cậu không nhận".
"Đi với thẩm phán thực thi một vụ án, buổi trưa mời họ ăn cơm, không nghe thấy, có việc à?"
"Chả phải vì bữa cơm tối nay, buổi trưa chỉ thị tôi đi đặt phòng, ông ta cũng chẳng thèm nhìn giờ là lúc nào? Đêm Bình an mà! Đâu ra có phòng chứ? Mỗi người chúng ta đội một tờ giấy ngồi ở ngoài ăn cơm hộp cũng tương đương".
Kim Hựu Khiêm nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười: "Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể đưa cho anh hai thùng giấy! Bây giờ giải quyết rồi chứ?"
"Giải quyết rồi. Tên họ Âu Dương ấy cũng đủ tốt, công ty bọn họ đặt vài phòng tiếp khách tiệc lớn, vừa vặn có vài người không tham gia, thừa một phòng cho chúng ta".
![](https://img.wattpad.com/cover/165334601-288-k278155.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[MARKSON] TÌNH YÊU THỨ 3
Fanfiction• Author: Tự Do Hành Tẩu • Edit: moonline ⚠ Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả cũng như người biên tập. Nếu có bất kì phản hồi nào mình sẽ gỡ truyện xuống ngay! __________ Tôi vốn tưởng rằng tình yêu lãng mạn trên thế giới chỉ có hai loại, m...