"Em xin yêu anh trong cơn mơ
Người hãy đến dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ, mà lòng vẫn nhớ...".........
Than loay hoay mân mê bàn tay mà người kia đã nắm lấy, nước mắt cô tự nhiên cứ dâng đầy trong mắt. Ngay cả điện thoại Yo gọi tới cô cũng không buồn nghe. Cô đứng dậy, chạy thật nhanh ra ngoài, hy vọng người kia vẫn chưa đi xa.
Bóng dáng Bunga dần hiện ra trước mắt Than, cô vừa mừng rỡ, lại vừa thấy xót xa cho chính mình. Than lao tới ôm lấy con người cô độc kia từ phía sau.
- Dừng lại đi!
Bunga điềm tĩnh nói. Cho dù trong lòng cô có gợn sóng, có bão tố như thế nào, cô vẫn phải giữ dáng vẻ hời hợt này. Trái tim cô từ lúc rời đi đã sớm vỡ vụn ra từng mảnh, đầu óc cô bây giờ chỉ muốn quên đi tất cả, chỉ muốn làm một người say suốt đời. Có ai lại muốn làm tổn thương người mình yêu? Nhưng Bunga đã làm như thế đấy! Cô có quá tàn nhẫn không? Tàn nhẫn để không phải khổ đau suốt đời về sau?
Dụi khuôn mặt xinh đẹp của mình vào mái tóc thơm mượt của người kia, giọng nói của Than đã nghẹn đi ba phần, dường như dùng hết tâm can để thốt ra từng lời.
- Cháu muốn cầu xin cô một chuyện! Cô...phải sống hạnh phúc nhé!
Bunga có thể cảm nhận được hơi thở của Than len lỏi qua tóc mình, phả lên cổ cô theo từng câu nói. Lời thỉnh cầu sao nghe cay đắng thế? Chưa bao giờ có ai vì ủy khuất mà cầu xin cô đến như vậy. Phải chăng khi yêu thương một người quá mức mới có thể bộc phát ra sự yếu mềm bí ẩn của bản thân? Nước mắt Bunga nhẹ nhàng lăn dài trên má, cô biết, mình không thể. Cố nuốt chửng đi những cảm xúc đáng hận kia, Bunga gỡ tay Than ra khỏi người.
- Về đi, tôi mệt rồi!
Về đi, tôi không phải người em cần.
Bunga cứ thế bước đi mà không nhìn người kia lấy một cái. Đối với cô, lúc này mỗi bước đi đều như có gai đâm dưới bàn chân, giống như con đường đến địa ngục, chẳng còn gì để mất nữa.
Hơi ấm vẫn còn đây, hương thơm vẫn còn vương trên chóp mũi, nhưng người đã không cần mình nữa rồi. Than cười khổ, quay lại vào trong, bắt đầu uống đến quên trời trăng là gì.
Hôm nay, cô không còn là chính mình một lần, có làm sao?
....
Vài ngày sau đó, Yo lại muốn đưa Than về nhà, đơn giản vì trong mắt anh mọi thứ đều ổn, thậm chí còn phát triển rất tốt.
Nhưng đối với Than thì không. Mấy ngày nay với cô tâm trạng đều không tốt. Trong mắt chỉ thấy một màu u ám ảm đạm, làm cho khuôn mặt vốn mang nét lạnh lùng giờ đây lại càng trở nên vô hồn.
Không có cách nào né tránh vấn đề này, hẳn cô sẽ tránh được mãi sao? Với lại, cô rất muốn chia tay Yo, nhưng chia tay anh ấy rồi, cô sẽ gặp được Bunga nữa sao? Than nén lòng nhận lời tới nhà Yo, cũng hy vọng bản thân cô sẽ không vì người đó mà bi thương thêm một hồi.
Yo nắm tay Than đi vào nhà, vẫn như lần đầu tiên cô được anh dẫn về, cô không hề cảm thấy vui vẻ. Lần này cũng vậy, càng trêu ngươi thay, Yo lại kéo Than chạy vào trong bếp, nơi người kia đang tập trung nấu nướng, cũng là nơi cô phải lòng con người tàn nhẫn này.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Fanfic) Some People Change Your Life Forever.
Fiksi PenggemarCâu tựa đề là câu yêu thích của mình trong poster Carol nên mình sẽ đặt tên truyện như vậy luôn. Hơn nữa nội dung cũng có thể tóm tắt theo như câu nói đó. Cốt truyện sẽ vẫn xoay quanh mớ hỗn độn của Club Friday The Series 11: Yêu vượt giới hạn. Tuy...