Chương 5: Bà nội sắp mất

840 39 1
                                    

#Xe_bus_số_14

Part 5

Người dịch:Quỳnh Như
Cre:Weibo VN

------

Bây giờ tôi sẽ không mở ra nhìn, hiếu kì sẽ gây chết người. Trải qua ba tài xế tiền nhiệm, mọi người có lẽ đều cho rằng Chu Bỉnh Khôn không chết là rất may rồi, nhưng thật ra kết cục của ông ấy mới là đáng buồn nhất. Người đáng lẽ phải chết là ông ấy nhưng Chu Bỉnh Khôn yêu thương vợ của mình, tặng sợi dây truyền trân châu không biết rõ lai lịch cho vợ dẫn đến kết cục bà xã của ông thành người chết thế.

Cứ vậy mà suy ra thì chỉ cần lái xe buýt số 14 đều sẽ chết.

May là tôi không kết hôn cũng không có bạn gái, bản thân tuy không dư giả, nhưng không tham tiền tài, giữ lại đồ vật mà mình tìm được đến khi thấy người bị mất. Nếu không tôi đã mất mạng giống trường hợp của bác Chu rồi.

Trở lại xe, tôi vẫn đang suy nghĩ lấy cớ gì để nói lời từ chức với Trần Vĩ, nghĩ đi nghĩ lại, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Vừa thông được máy, tôi nghe được câu đầu toàn thân tôi liền cứng nhắc.

"Minh tử, con mau đến bệnh viện đi, bà nội của con đột nhiên phát bệnh tim, lần này có lẽ không qua nổi" - cha của tôi gọi đến, ngữ khí không vội nhưng nghe ra rất buồn.

Trong lòng tôi khẽ run lên, cánh tay cũng bắt đầu run cầm cập lên, tôi thậm chí cảm nhận được các xương cột sống đều lạnh đi.

Bà nội phát bệnh tim có liên quan đến tôi hay không?

Tôi bỏ xe buýt ở đó, gọi một chiếc taxi tới bệnh viện. Bà nội ở trong phòng bệnh, bà híp mắt lại, bà không thể hô hấp mà phải nhờ đến bình dưỡng khí để duy trì sinh mệnh.

Cha mẹ, người thân hồng mắt đi ra từ phòng bệnh. Mẹ tôi nói "Bà nội muốn nói chuyện riêng với con một lát".

Tôi muốn khóc, hai quai hàm của tôi đau đớn. Đi tới giường của nội, cầm lấy bàn tay tiều tuỵ của bà. Bà tươi cười nói với tôi:"Minh tử à, có bạn gái từ lúc nào thế?".

Tôi sững sờ, không rõ bà tô đang nói gì, chỉ cho rằng bà hỏi tôi đang hẹn hò à. Bà vẫn luôn quan tâm đến việc chung thân đại sự của tôi.

Không chờ tôi đáp lời, bà quay đầu qua bên trái tôi nói:"khuê nữ à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"22 hả, cháu trai tiểu Minh tử của ta 26 hahaha, nữ hơn 3 tuổi ôm gạch vàng, nam hơn 4 tuổi sinh quý tử, rất xứng đôi"

"Khuê nữ a, tiểu Minh tử của ta từ nhỏ đã cứng cỏi, ương ngạnh, hai đứa sau này có đi xa hơn thì cháu hãy thuận theo ý nó nhé"

Bà nội quay về bên trái của tôi, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười, cuối cùng bà vươn tay trái ra quơ qua quơ lại trong không trung một lúc, sau đó đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi rồi đan hai tay lại với nhau.

"Minh tử à, khuê nữ này mệnh từ nhỏ đã không tốt, muốn cùng con sinh sống, nếu có được cô ấy hãy đối xử với người ta thật tốt nhé".

Xe tang - Xe bus số 14  (đang edit) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ