Chương 7: Bà cụ nửa đêm đốt vàng mã

786 35 1
                                    

#Xe_bus_số_14
NT

Part 7: Bà Cụ Nửa Đêm Đốt Vàng Mã

----

Ông ấy phất tay với tôi, ra hiệu muốn lên xe, cả người tôi mất cảm giác, lực để phanh xe lại cũng không có, nhưng cuối cùng tôi vẫn cắn răng giẫm phanh lại, mở cửa xe. Một người đàn ông trung niên với bộ đồ tây bước lên. Không đợi ông ấy mở lời tôi liền nói trước :"Muốn giết thì giết, muốn cắt thì cắt đi, đừng đụng đến người nhà của tôi, được không?.

Tôi biết thời khắc ấy có thể là giây cuối dùng trong cuộc đời tôi, tiêu đề báo chí ngày mai sẽ là 'thiếu niên 26 tuổi lái xe buýt liên tục một tháng, mỗi ngày chỉ nghỉ ba tiếng mệt quá mà chết'.

Người đàn ông kia không ngạc nhiên, hờ hững nói với tôi :"Tiếp tục lái đi, đêm nay cậu sẽ không chết".

Tôi sững sờ, còn chưa kịp cất lời ông ấy đã ngồi cạnh tôi rồi. Từ lúc người đàn ông đó lên xe tôi có thể lái thẳng ra Thải Trích rồi về tới văn phòng tổng trạm.

Tôi đã chạy ra khỏi vòng tuần hoàn lúc nãy được rồi!

Lúc xuống xe chân tôi mềm nhũn, đứng không vững. Người đàn ông nọ xuống xe bảo rằng muốn nói chuyện riêng với tôi. Ông ấy nói thẳng :"Cậu không cần gấp gáp hỏi đâu, đêm nay là tôi đi tìm cậu".

Tôi nghi hoặc hỏi:"Vậy làm sao ông biết tôi sẽ xảy ra chuyện?".

Ông ấy nói :"Chu Bỉnh Khôn không chết là vì nghe lời tôi, vì vậy ông ấy mất có một ngón tay, mà Hoàng Học Dân không tin tôi. Nói tôi lừa gạt hắn, nên là hắn đã chết. Không phải tôi không cứu hắn, mà là do hắn cố chấp thôi.

"Như vậy thì, là bác Chu nói cho ông biết việc của tôi, nên tối nay ông tới tìm tôi?" - tôi thăm dò

Người đàn ông mặc âu phục gật đầu nói: "Chu Bỉnh Khôn đã kể hết mọi việc của cậu cho tôi nghe rồi, ông ấy nói cậu không xấu, mong tôi cứu cậu một mạng".

Tôi cảm kích nói:"Vậy thì cảm ơn ông rất nhiều, nếu không gặp được ông đêm nay chắc tôi không về được mất".

Ông ấy lắc đầu nói:"không cần cảm ơn, Phật nói giúp người chính là giúp mình, cứu cậu cũng là cứu chính tôi. Chúng ta cần hợp tác làm vài việc để các tài xế sau này của tuyến 14 sẽ không chết. Không thể để như vậy mãi, số người chết sẽ không ngừng được mất.

Tôi nghĩ nghĩ nói: "chúng ta ra chỗ kín nói chuyện được không?".

Ông ấy gật đầu, cùng tôi đến phòng kí túc, tôi đóng cửa lại. Trực tiếp hỏi:"Đêm nay có một cô gái khoảng 20 tuổi lên xe, tôi nhớ tôi không mở cửa xe ra vậy mà lúc sau không thấy cô ấy đâu".

Người đàn ông nọ không quanh co lòng vòng, ông ấy gật đầu nói:"cô ấy là quỷ".

Con ngươi của tôi sắp rơi xuống đất. Như vậy lời cô gái tốt bụng kia nói với tôi tưởng chừng là đùa nhưng lại là sự thật?

Nhớ lại lúc cô ấy thoải mái thong dong nói cô ấy là quỷ, vậy mà là nói thật!

Thấy tôi giật mình không nhẹ, người đàn ông mặc âu phục nọ nhỏ giọng hỏi:"Cậu không thấy cô gái ấy rất quen sao?".

Xe tang - Xe bus số 14  (đang edit) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ