"Không bao giờ quên."
London, 7 tháng 5 , 1894
Gửi quý ngài Joseph,
Thứ lỗi cho tôi vì đã gửi cho ngài một lá thư không báo trước, nhưng mong ngài hiểu cho tôi, đôi khi truyền tải những điều cần nói thành những con chữ rập khuôn sẽ dễ dàng hơn. Dẫu cho chúng ta chẳng còn thân thiết với nhau như lúc trước, tôi cầu mong sự cảm thông của ngài.
Trước hết, xin cho tôi chúc mừng hôn lễ của ngài vào đầu năm nay! Thật xin ngài thứ lỗi vì đã không thể tham dự, tôi thật sự không thể thấy ngài miễn cưỡng tươi cười trước hàng vạn những người khác, tay trong tay với một cô gái xinh đẹp nào đó mà ánh mắt ẩn dấu một sự mất mát sâu lắng. Tôi không thể, thưa ngài. Nhưng tôi hy vọng rằng ngài sẽ hạnh phúc, tôi vẫn luôn luôn cầu chúc những điều tốt nhất dành cho ngài.
Bản thân tôi chỉ là một hoạ sĩ hèn mọn sống nhờ vào những nét hoạ trên khuôn mặt kẻ khác, từ những con người quý tộc với mái tóc được chải chuốt ngay ngắn, đến cả những người lữ khách kiếm tìm những món quà lưu niệm ý nghĩa của vùng thành thị London trù phú này. Tôi đã vẽ không biết bao nhiêu là khuôn mặt, là vóc dáng, cử chỉ hay là thái độ; mỗi người đối với tôi đều là một kiệt tác độc đáo.
Nhưng ngài Joseph à, tôi sẽ không bao giờ quên được yêu cầu kì lạ mà ngài đã đưa ra vào một ngày hè xưa cũ. Tiệm vẽ của tôi còn là một toà nhà tồi tàn ở cuối con hẻm lợp bóng. Tôi còn trẻ và ngài cũng thế, con người với mái tóc bạc hiên ngang bước vào tiệm của tôi với thần thái của tầng lớp thượng lưu rõ rệt khiến tôi cảm thấy sợ hãi và run rẩy trước sự xuất hiện của ngài, như là một lẽ hiển nhiên thường tình.
"Vẽ cho ta "Tình yêu"."
Tôi nhớ bản thân đã từng cố gắng rất nhiều vì lời yêu cầu nực cười đó ( thứ lỗi cho tôi). Tôi đã vẽ rất nhiều, từ vẻ uyển chuyển của một công nương xinh đẹp, đôi tình nhân dưới ánh trăng nhạt màu, người goá phụ cô đơn mãi thuỷ chung với chồng; vậy mà tất cả đều không vừa ý của ngài. Những đêm không ngủ và thức trắng vì ý tưởng cạn kiệt như một dòng sông khô hằn, tôi vẫn không hiểu được "tình yêu" là gì trong mắt của ngài.
Có thể là cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa từng hiểu.
Cho đến một ngày, tôi đi mua vài chiếc bánh ngọt của cửa hàng nhà bên, gặp được một cậu con trai với mái tóc xám tro tàn. Cậu ta đang cho lũ mèo hàng xóm ăn với một chiếc bát nhỏ, trên môi nở nụ cười hiếm thấy. Ngài hiển nhiên biết rằng, Aesop Carl có một nụ cười rất đẹp. Làm hàng xóm của cậu ấy trong một khoảng thời gian đằng đẵng như vậy, tôi chưa từng thấy cậu ấy cười.
Trong khoảnh khắc bất chợt lúc ấy, tôi nảy ra một ý tưởng điên khùng hết sức: Tôi sẽ vẽ cậu ấy như là sự tượng trưng của tình yêu qua đôi mắt của ngài! Cậu con trai dưới ánh nắng cuối hạ trông quá đỗi bình yên mà giản dị, nụ cười của cậu ấy như một câu thơ ngâm thuộc lòng nào đó, gần gũi mà an nhiên đến lạ.
Chỉ vài ngày sau, tôi đưa cho ngài tác phẩm hoàn tất miệt mài suốt ba ngày ba đêm. Và nếu như tôi không lầm, ngài Joseph, ánh mắt đục ngầu của ngài đã sáng lên như một đợt sao băng mùa hạ lúc ngài nhìn thấy bức tranh. Ngài chỉ khẽ khàng gật đầu, hỏi ngắn gọn danh tính của người trong tranh sau đó lặng lẽ cho người tiễn tôi về nhà với một khoản tiền rộng rãi và vài lời chúc phúc tốt đẹp. Tôi nghĩ rằng bức tranh đấy đã rất vừa ý ngài (Tôi vẫn hy vọng rằng tôi đúng.).
BẠN ĐANG ĐỌC
Identity V; Tình ta
FanfictionTình ta là gì hở em? Là cánh hải âu lượn trên mặt đại dương thăm thẳm, là tách trà dang dở giữa đêm khuya, là mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, là một đời người dài đằng đẵng vô biên