Kỳ nghỉ lễ bắt đầu diễn ra.
Không phải có ý gì đâu nhưng từ hôm giải quyết rõ ràng xong xuôi mọi chuyện với Bobby rồi thì Jinhwan đã trở nên thoải mái hẳn, với cũng gặp rất nhiều may mắn nữa. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Jinhwan muốn có thật nhiều niềm vui và Donghyuk đã rủ cậu đi công viên giải trí, còn lên kế hoạch sau khi chơi xong sẽ đãi cậu ăn một chầu thật hoành tráng. Đấy, Jinhwan phấn khích vô cùng, thử hỏi xem có phải cậu đang may mắn không?
"Oh my god Kim Donghyuk, cậu nói cái quái gì?!"
Jinhwan đứng ở một góc trước cổng công viên giải trí, vừa áp điện thoại vào tai vừa hét lên inh ỏi khi nghe Donghyuk ở đầu dây bên kia bảo rằng cho Jinhwan leo cây.
"Jinhwan, tớ năn nỉ đấy, xin lỗi, xin lỗi mà. Ai biết họ hàng đột nhiên đến nhà đông thế, mẹ tớ bắt ở nhà tiếp anh chị em chú bác không cho đi đâu luôn. Xin lỗi mà Jinhwan.."
Jinhwan bực thì bực thật đấy, cậu muốn trách mắng Donghyuk sao không gọi sớm một tí, lại để cậu chạy ra hẳn chỗ hẹn rồi mới báo không đi được. Nghe giọng Donghyuk rất tha thiết, dù sao người ta cũng xin lỗi hết mình như vậy, chuyện này cũng chỉ bất đắc dĩ mới không đi được. Jinhwan không phải kiểu người cứ muốn làm khó bạn, thế là hạ giọng bảo không sao hết, chỉ là cậu thất vọng một chút thôi.
Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc, Jinhwan nhìn mấy đứa trẻ được ba mẹ dắt tay, mấy cặp tình nhân hay một đám bạn nào đấy cùng đi vào cổng mà xụ mặt. Cậu thở một hơi rõ dài, giờ thì may mắn bay đi nơi khác chứ chẳng theo cậu rồi.
"Quào, coi ai nè ta."
Trong lúc loay hoay suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, một bàn tay đặt lên vai Jinhwan. Mới đầu, cậu cứng đờ người, bởi cậu đang đứng ở một góc khá tối tăm và cậu đang cảm thấy có khi bàn tay đặt lên vai mình không phải tay người. Nhưng rồi sau khi nghe giọng nói cất lên, Jinhwan mới thở phào, cái này là người chắc luôn.
"Kim Hanbin, tính hù chết người ta hay gì?"
Hanbin cười hề hề, hắn ngó xung quanh rồi ngó Jinhwan, bằng cái ánh mắt như muốn hỏi "rảnh lắm hay sao mà đến đây có một mình?". Mà hai đứa này có thần giao cách cảm hay sao đó, Jinhwan chỉ nhìn ánh mắt hắn là hiểu ý, trả lời vào y chang câu hỏi không cần chính chủ mở miệng.
"Tao bị Donghyuk cho leo cây."
Jinhwan nói bằng giọng bất cần khiến Hanbin đột nhiên tròn xoe hai mắt, hắn nói với vẻ thích thú.
"Cái mẹ gì vậy? Tao cũng bị Jung Chanwoo chết tiệt cho leo cây nè."
Lần này đến lượt Jinhwan cũng tròn xoe hai mắt, tự hỏi sao lại trùng hợp đến vậy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Jinhwan nghĩ hai đứa cùng hoàn cảnh đi chơi với nhau cũng không phải là một ý tồi, dù sao cậu cũng không muốn về nhà lúc này. Mà Hanbin cũng có ý nghĩ tương tự luôn.
***
"Ê Jinhwan chơi tàu lượn siêu tốc đi."
"Không.."
Hai mắt Hanbin sáng rực lên nhìn những đường ray tàu lượn đang phơi bày ở trước mặt, ngoằn ngoèo nhưng lại thấy thú vị làm sao. Hanbin thích chơi mấy trò mạo hiểm, cảm giác mạnh như vầy lắm, lần nào đi công viên cũng chơi trò này ít nhất một lần. Còn Jinhwan, trái ngược hoàn toàn với Hanbin luôn, cậu ghét nhất là mấy trò này đó, tại vì Jinhwan nói ngồi lên đó ê mông, đầu óc quay cuồng, lại còn tốn quá nhiều nước bọt để la hét, mệt chết đi được.
BẠN ĐANG ĐỌC
binhwan | tao không thích skinship!
FanficAi cũng biết Kim Hanbin là chúa skinship, nhưng mà Kim Jinhwan thật sự không thích như vậy tí nào cả! ©swegmiahihi