Minh Vương nhún nhún vai sau câu nói của mình, kiểu như là 1 chuyện rất là đơn giản ấy. Công Phượng nhướn mày nhìn cậu, nghi hoặc lên tiếng._ Ý mày là?
_ Hôm nay chậm tiêu! Ý tao là thằng Toàn dễ khóc còn thằng Thanh thì sợ nước mắt, tao mà gây áp lực tinh thần 1 phát, thằng Thanh nó mà chả cong đít để dỗ thằng Toàn. Mà chắc thằng Toàn cũng sẽ muốn 2 đứa bây bình thường lại với nhau mà!
_ Chưa chắc đâu!
Công Phượng khẽ thở dài, câu nói theo sau đó cũng buồn rười rượi. Anh nghĩ đến thái độ gần đây của Văn Toàn. Đúng là anh và cậu đã nói chuyện rõ ràng với nhau, nhưng chắc chắn việc có rào cản giữa anh và Văn Toàn là sự thật. Rồi gần đây, Văn Toàn cứ dính suốt lấy Văn Thanh, cho nên việc cậu tránh mặt anh cũng là 1 điều không bất ngờ.
_ Thì cứ thử thôi! Nó lại chả tốt hơn việc mày cứ ngồi 1 chỗ mà dằn vặt mãi. Còn nữa, mày có tới được gần thằng Thanh không? Hay vừa thấy mày, nó đã xách dép lên chạy rồi!
Minh Vương thấy Công Phượng có phần nghĩ ngợi liền bồi thêm vài câu. Cậu cười cười rồi quay sang nhìn Xuân Trường nãy giờ vẫn đang yên lặng.
_ Trường Chiến, lánh mặt đi! Ngồi đực ra đó làm gì!
_ Gì?
Xuân Trường đang mong trong mình suy nghĩ gì đó khi bị gọi tới tên thì giật mình. Câu nói đằng sau của Minh Vương cũng trôi bằng sạch, anh chả nghe được gì khiến cho cu cậu tức lại càng thêm tức.
_ Ủa cái thằng! Tao nói mày chú ý mà nghe chứ.
_ Nhô! - Xuân Trường thấy khí thế áp đảo từ Minh Vương thì liền cầu cứu Tuấn Anh. Ai bảo trong cả cái học viện này, chỉ có Tuấn Anh là trị được cái loi choi của cái thằng này chứ. Mà cũng chẳng phải Xuân Trường sợ nó đâu, mà vì anh đang thật sự đau đầu trong những ngày vừa qua. Hết chuyện với Toàn, lại đến Phượng bây giờ lại tới thằng Thanh, có chuyện gì mà không liên quan tới anh đâu. Cho nên hiện bây giờ, anh là không rãnh mà suy nghĩ ngôn từ để cãi nhau với thằng ôn này.
_ Thôi Vương!
_ Thôi thôi cái cù lôi ấy! Mày cứ bênh nó đi, Phượng nó cạo nát đầu mày.
Minh Vương gắt Tuấn Anh 1 câu rồi quay sang chỉ tay vào Xuân Trường đang ngồi trước mặt.
_ Lo mà trốn vào nhà vệ sinh, tao sẽ nhử mồi cho thằng Thanh vào đây, có mày ở đây nó lại đ*o chạy ngay ấy.
_ Vậy thì để tao về phòng cho rồi.
_ Lại ngu! Mày không ở đây, lỡ đâu 2 tụi nó chịch nhau luôn rồi sao?
_ Thằng kia!
Chẳng hẹn mà gặp, cả Xuân Trường và Công Phượng đều lớn tiếng quát Minh Vương khiến cậu không nhịn được mà cười ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Tuấn Anh nhìn sắc mặt của Công Phượng thì lại kéo người kia đi gấp trước khi có tai hoạ giáng xuống đầu Minh Vượng của anh nhưng không quen bỏ lại 1 câu rồi đi mất.
_ Trường cứ trốn đi nhé! Vương nói không phải không đúng đâu!
_ Nè, nè! Suy nghĩ gì nãy giờ vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TrườngPhượng - ThanhToàn] [nc17] [HOÀN] Nhầm Lẫn
KurzgeschichtenTrường Phượng, Thanh Toàn. Truyện sẽ như thế nào khi cả bốn đều rơi vào sự nhầm lẫn tai hại???