Đoản SE

7.6K 194 27
                                    

"Sinh xong đứa bé này... có phải anh sẽ bỏ em đi đúng chứ? Có phải là anh sẽ cho em một số tiền, rồi bắt em xa con em... để đứa bé này lại cho anh và cô ấy chăm sóc?"

Anh nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, nụ cười chua chát cay đắng ấy, làm anh hơi khó chịu, nhưng miệng vẫn kiêu ngạo nói

"Cô hiểu được là tốt, tôi đã nói từ đầu tôi không muốn đứa trẻ, nhưng cô vẫn cố tình giữ lại, đến bây giờ không thể phá được nữa, thì đành vậy thôi!"

Cô gật đầu, cố nuốt nước mắt vào lòng, tỏ ý đã hiểu

[...]

Anh và cô là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh là sếp của cô, còn cô là thư ký riêng của anh...

Thực ra, cô vốn luôn yêu đơn phương anh... nhưng không dám mở lời, không phải vì sợ thất bại, mà là vì cô biết anh đã có người trong lòng, một cô gái xinh đẹp, tài giỏi thông minh, hoàn hảo tất cả về mọi mặt...

Nhưng vào một lần đi họp với đối tác, anh uống hơi quá chén, cô đành đưa anh về phòng khách sạn, khoảng khắc đó, một chuyện lỡ làng đã xảy ra...

Lúc hai người tỉnh dậy, anh nhìn thấy trên giường là vết máu đỏ, đã cắn răng áy náy đưa cho cô một chiếc thẻ màu đen, rồi nói cho cô nghỉ việc vài tháng tháng để tịnh dưỡng sức khoẻ...

Trước khi ra khỏi giường, anh còn lạnh lùng ném ra một câu "Nhớ uống thuốc!"

Lúc ấy, trong đầu cô như bị sét đánh, cả cơ thể run lên bần bật, cả trái tim và thể xác đều đau đớn tột cùng

Tàn nhẫn...

[...]

Hai tháng sau, cô trong bộ dạng hốc hác, lớp trang điểm cẩn thận trên gương mặt cũng không che được vết tàn tạ trong cô, nhưng cô vẫn mỉm cười thật tươi, cô mặc một chiếc đầm dài màu trắng, chân mang một đôi giày đế thấp cũ kỉ, tay cầm một tờ giấy đứng dưới hầm xe công ty, nấp đằng sau một cây cột...

Cô thấy anh rồi...

Anh đang đỡ cô ấy lên chiếc xe của mình, bộ dạng ân cần dịu dàng đó của anh... khiến tim cô nhói lên...

Cô vẫn cố gắng di chuyển lại phía chỗ anh, đợi cô ấy vào chiếc xe rồi, cô mới chạy lại anh, níu vạt áo của anh lại

"Sếp..."

Anh nắm chặt tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, mím môi "Tiểu Thanh, cô ở đây làm gì?"

Cô không nói gì, run rẩy đưa tờ giấy cho anh...

Bất Triễn Quân nhíu mày nhận lấy tờ giấy, hình thấy nội dung bên trong, anh liền tức giận vò chặt lấy tờ giấy trước sự kinh ngạc của cô....

Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, gằng giọng "Lệ Trạc Thanh, cô ngoan ngoãn ở một chỗ đi, tối nay tôi sẽ dẫn cô đến bệnh viện phá đứa trẻ này!"

Nói rồi anh hất tay cô ra, hừ nhẹ rồi mở cửa xe vào trong, lái chiếc xe lướt qua cô rồi biến mất giữa khoảng không...

Cô đứng im lặng dõi theo bóng chiếc xe đang dần khuất, một hàng nước mắt lăn dài trên má, cô cười khổ...

[...]

Đoản Ngược Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ