Anandairy Tặng cậu <33
" Lớn lên, tớ nhất định sẽ lấy cậu làm vợ!"
[...]
"Bọn mày tránh xa cậu ấy ra, nếu không đừng trách tao!" Năm ấy tôi chỉ là một cô bé 5 tuổi, mặc chiếc đầm màu hồng, tay cầm một cành cây gỗ, xua tay loạn xạ, gầm gừ đuổi những tên nhóc đó điMấy thằng đó thấy tôi, liền oà khóc bỏ chạy, đến lúc chúng khuất dạng, tôi mới thở dài bỏ cành cây xuống, phủi tay tiến lại cậu bé đang nức nở đằng xa, nhẹ nhàng cúi người xuống
Tôi đưa tay cho cậu ấy "Đừng khóc nữa, chúng đi hết rồi, sao cậu hiền thế, mai mốt bị chúng nó đánh, đi tìm tớ, tớ sẽ xử lý hết cho cậu!"
Cậu ấy và tôi là bạn cùng xóm, cậu ấy từ nhỏ vốn rất yếu đuối, hay bị những thằng nhóc trong làng bắt nạt, những lúc như thế, tôi đều xông ra bảo vệ cho cậu
Theo thời gian, tình bạn của chúng tôi dần trở thân thiết như người thân gia đình, cậu ấy hay qua nhà đón tôi đi học, tan học lại chở tôi về, đi ăn đi chơi gì cũng có nhau cả
Cậu ấy vẫn thường nói với tôi "Lớn lên tớ sẽ lấy cậu làm vợ!"
Cho đến năm chúng tôi 16 tuổi, cái ngày định mệnh ấy
Hôm đó, trong lúc hai đứa đang học bài cùng nhau học bài ở nhà tôi, cậu ấy bỗng dưng ho khan liên tục, và mũi cậu ấy chảy ra máu cam
Tôi vội vã chạy lại "Có sao không?"
Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu, bảo tôi ngồi xuống tiếp tục học đi, tôi cũng không nghĩ nhiều, liền ngồi xuống nghe cậu ấy giảng tiếp đoạn bài lúc nãy, cậu ấy đang say mê nói, thì bỗng dưng ngất lịm
Chân tay tôi run lẩy bẩy, nhanh nhẹn cõng cậu ấy, nhưng cậu ấy thực sự nặng hơn tôi cả mười mấy cân, nên việc di chuyển khá khó khăn, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức, chạy dưới đêm mưa đưa cậu ấy đến trạm xá
Nhìn cậu ấy được đẩy vào phòng cấp cứu, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lo sợ đến bật khóc
Sau gần một tiếng, bác sĩ bước ra chỗ tôi với vẻ mặt nặng nề, ông ta hỏi tôi có phải người nhà của cậu ấy hay không...
Tôi đắn đo một hồi rồi khẽ gật đầu
Cậu ấy không có cha mẹ, từ bé sống với bà, năm ngoái, bà ngoại của cậu ấy cũng đã qua đời
Bác sĩ gọi tôi vào phòng, đưa cho tôi một tập hồ sơ bệnh án, là kết quả kiểm tra của cậu
Càng đọc, tôi dần muốn nổ cả não, mỗi dòng mỗi từ trong tờ giấy như phát súng bắn vào đầu tôi, đến kết luận cuối trang giấy, tôi hoàn toàn chết lặng
"Ung thư máu giai đoạn 3"
Giọng nói của bác sĩ cứ lanh lảnh mãi trong tôi "Cậu ấy mắc bạch cầu lympho cấp tính, thời gian sống cao nhất chỉ còn lại 4 tháng!"
[...]
Tôi đóng cửa phòng lại, nhìn cậu ấy đang nằm trên giường, da dẻ xanh xao hốc hác, gầy guộc của cậu ấy, tôi vô cùng đau lòng
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản Ngược
Kısa HikayeĐau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi. [Trí...